Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Chương 184



Trans: Thuỷ Tích

Món ăn Trịnh Ca hiện giờ không lên được mặt bàn của Thẩm Liên, dù gì Thẩm Liên đã ăn sạch được cả Sở Thường Thích rồi, y không có dư thời gian quan tâm tới một kẻ trong đầu chỉ có yêu đương lại ích kỉ.

Thẩm Liên tranh thủ thời gian, đuổi trước năm giờ chiều hoàn thành công việc, người phụ trách muốn mời y ăn cơm nhưng Thẩm Liên khéo léo từ chối. Giang Dữu đạp chân ga, vội vàng đưa y về nhà.

Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thịt thơm nức mũi, Thẩm Liên "hửm?" một tiếng, vừa đổi giày vừa nói ngọt: "Dì Phân, món ngon gì vậy ạ?"

"Xương sườn, cá kho, trong cá kho còn cho thêm đậu hủ con thích ăn nhất nữa!" Giọng dì Phân từ phòng bếp truyền đến.

"Tuyệt vời!" Thẩm Liên phấn khởi, lại vội vàng lên lầu, đi ra ban công.

Hôm nay được đón tiếp vượt cấp ngoài mong đợi, Quýt Bự chủ động thân thiết với y.

Thẩm Liên vừa đi vào đã được Quýt Bự đi tới "dính dính", trái tim lập tức tan chảy. Đám cục bông thì bổ nhào tới, Thẩm Liên nói "hiểu hiểu hiểu", sau đó khui đồ ăn lỏng rồi pha sữa dê cho mèo con. Không thấy Sở Trư Mễ, Thẩm Liên bèn khui hai lon đồ hộp cho Quýt Bự.

"Con xem dù gì con cũng tính là gả tới đây rồi, về sau mưa to gió lớn cũng đừng đi nữa, cùng bọn nhỏ ở lại nơi này an cư đi. Đương nhiên vì nghĩ cho sức khỏe của hai đứa, đợi con bình phục hẳn, ba sẽ mang hai đứa đi triệt sản." Thẩm Liên ngồi xếp bằng trên thảm, mèo cam im lặng nằm trên đầu gối. Y nói tiếp: "Đừng trách ba, không phải không nuôi nổi, mà là sức khoẻ càng quan trọng hơn."

Xong xuôi, Thẩm Liên lấy điện thoại ra tự chụp một tấm, gửi cho Sở Dịch Lan, lấy này chứng minh mình đã vể đến nhà.

Sở Dịch Lan trả lời rất nhanh: 【Ngoan】.

Một chữ này đủ khiến Thẩm Liên sung sướng vô cùng. Xoa mèo xong, y bắt đầu lật mở tài liệu Hồ Khải Lam gửi tới, tất cả đều là tài nguyên tốt, bây giờ không cần phải tốn sức đi tranh giành nữa, chỉ cần xem thời gian của y thôi. Có mấy nhãn hiệu để lại lời nói, sẵn sàng chờ Thẩm Liên có rảnh.

Thẩm Liên chỉ có thể làm từ từ từng cái. May mà 《Mệnh Định Phong Hoa》 do y đảm nhận vai chính đã hoàn thành, lại có danh tiếng từ "Hoắc Thanh Sơn", nên năm nay không tính là chẳng thu hoạch được gì, bằng không bây giờ y nhận một bộ phim mới, Sở Dịch Lan chắc chắn sẽ nổi giận.

Mọi chuyện bây giờ đều đã tốt đẹp hơn rồi, chỉ có Sở Dịch Lan là quá căng thẳng thôi. Dựa theo tinh lực tràn đầy của Thẩm Liên, chuyện mà y muốn làm vào đêm... Sở Dịch Lan cũng muốn. Nhưng Sở gia tự kiềm chế rất kinh người, thi thoảng mới cho chút ngon ngọt, cậu Thẩm tỏ vẻ "ăn không đủ no".

Đêm nay cũng vậy.

Sở Dịch Lan đang tắm rửa, Thẩm Liên lén lút đi vào. Tắm rửa rồi, hôn rồi, Sở Dịch Lan để mặc y ấn mình lên vách tường lạnh lẽo. Giữa lúc vành tai cùng tóc mai hai người chạm vào nhau, người đàn ông bất đắc dĩ cười khẽ. Nhưng đợi tới khi tiến thêm một bước nữa, Sở Dịch Lan kiên quyết chụp lấy bàn tay Thẩm Liên quấn tới sau lưng anh, nước ấm xối xuống đầu hai người. Đôi mắt Sở Dịch Lan tối đen: "Không được."

"Trời đất ơi..." Thẩm Liên ngửa đầu ra sau: "Anh muốn ép em làm cành hồng vươn ra ngoài có phải không?"

Còn chưa nói dứt lời, trên bờ mông rắn chắc đã bị tát một cái. Thẩm nào đó "á" lên một tiếng rồi mới chịu ngừng nghỉ.

Thôi vậy, hai ba ngày ăn một bữa cũng được, còn đỡ hơn là không cho ăn.

Hôm nay Thẩm Liên tham gia một hoạt động, không ngờ gặp được Chu Nguyên Lâm.

Lúc sau Thẩm Liên mới biết trung tâm thương mại này là của nhà Chu Nguyên Lâm, anh ta đến đây kiểm tra định kỳ.

Đừng nói chứ, một khi Chu Nguyên Lâm nghiêm túc lên cũng rất gì và này nọ. Các quản lý cấp cao đi theo bên cạnh đều nơm nớp lo sợ treo gương mặt tươi cười lên. Mà Thẩm Liên cũng là lộ ra gương mặt xã giao, ý cười không tới đáy mắt. Ai ngờ Chu Nguyên Lâm vừa quay đầu lại, tầm mắt hai người chạm vào nhau, đều sững sờ.

"Ôi chao?"

"Thẩm Liên?"

Chu Nguyên Lâm và Thẩm Liên đều đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ phút này hai người đang chiếm giữ một cái bàn tròn, chống khuỷu tay lên trên trò chuyện với nhau. Nếu không nhờ có gương mặt gánh cồng lưng thì sẽ rất giống hai tên lưu manh vô công rỗi nghề, hay trêu chó chọc mèo.

"Nghe cậu Phùng nói gần đây anh rất ít tiệc tùng."

Chu Nguyên Lâm: "Bận á. Dù sao tôi cũng là người thừa kế, bây giờ ba tôi đã ủy quyền toàn bộ cho tôi, cắt xén thời gian giải trí của tôi dữ lắm."

"Không phải chứ." Thẩm Liên không tin: "Anh đừng bảo là anh sợ gặp trợ lý Tôn nhé."

Chu Nguyên Lâm lầm bầm: "Tôi mà sợ cậu ấy?"

Thẩm Liên nghe vậy lập tức lấy điện thoại ra: "Vậy bây giờ tôi sẽ gắn lệnh truy nã giang hồ vào trong nhóm, tọa độ vừa xuất hiện, anh có bản lĩnh thì ngồi đây đủ năm phút đi, trợ lý Tôn sẽ ngồi hỏa tiễn tới bắt anh."

"Anh hai, anh hai, anh hai." Chu Nguyên Lâm vội vàng cản lại: "Chịu thua, chịu thua."

Hai người cầm lấy cái ly duy nhất trên bàn uống trà, trông nó còn hơi bị mẻ một chút. Chu Nguyên Lâm lại nói: "Bận không? Tối cùng đi ăn cơm đi."

Thẩm Liên tính thời gian: "Đợi xíu, tôi hỏi Dịch Lan đã."

Sắc mặt Chu Nguyên Lâm không nói nên lời: "Không phải chứ, hai người đừng làm trẻ sơ sinh dính nhau được không?"

Thẩm Liên hơi kiêu ngạo: "Sở gia tan ca muốn nhìn thấy tôi, tôi có thể làm gì chứ?"

Chu Nguyên Lâm: "..." Không cần thiết hỏi cậu câu này.

Vừa nghe nói là Chu Nguyên Lâm, Sở Dịch Lan nhắn lại OK, nói tan ca sẽ tới đây.

Chu Nguyên Lâm nháy mắt, lại ho khan vài tiếng với Thẩm Liên, kết quả bị Sở Dịch Lan nghe thấy, người đàn ông ở bên kia cười khẽ: "Bảo Chu Nguyên Lâm yên tâm đi, Bỉnh Hách không đến, cậu ấy và Dương Bân dự định về nhà nấu lẩu rồi."

Dương Bân không biết nấu cơm, chỉ có một tay nấu lẩu bởi vì cách làm rất đơn giản. Bình thường bận rộn rất ít khi nấu nhưng một khi hắn nói muốn ăn thì Tôn Bỉnh Hách trừ ra ngoài công tác, nếu không đều sẽ có mặt xiên thịt dê.

Chu Nguyên Lâm gọi Thẩm Liên đi, bên đối tác vừa thấy ông chủ mở miệng đương nhiên không làm khó.

Nhà hàng Chu Nguyên Lâm đặt chỗ chuyên làm món ăn kiểu Trung, yêu cầu một vị trí dựa bên cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn thấy toàn cảnh đêm Cừ Đô.

Sở Dịch Lan còn chưa đến, Chu Nguyên Lâm đang bận rộn triệu hoán cậu Phùng. Nhưng cậu Phùng lại không rảnh, nói thế nào cũng không đến. Thẩm Liên thì ra ngoài gọi điện thoại lại cho Hồ Khải Lam.

Công việc đã hoàn thành tốt đẹp, Hồ Khải Lam vui mừng xoa tay, rất chờ mong lựa chọn kế tiếp của y.

Ngắt máy, Thẩm Liên đưa lưng về phía hành lang trả lời mấy tin nhắn của Giang Dữu, vừa xoay người đã đối diện với người đàn ông mới đi từ toilet ra.

Đối phương cũng khá là ngạc nhiên nhưng đã nhanh chóng nở nụ cười chào hỏi: "Anh Thẩm."

Chu Đường Nho, cũng xem như là báo ứng cho cái thói tự cho là đúng của Chu Đường Tư.

Trên người Chu Đường Nho không có sự điên cuồng không sợ chết hoặc là ép dạ cầu toàn của đứa con ngoài giá thú. Mà trái lại, Thẩm Liên có thể nhìn thấy dã tâm chôn giấu nơi đáy mắt anh ta.

Thẩm Liên gật đầu, lịch sự gọi câu "anh Chu", sau đó nói: "Tôi còn có việc, đi trước nhé."

Chu Đường Nho không có ngăn cản. Nhưng lúc Thẩm Liên sắp ra khỏi hành lang lại gặp phải một cô gái mặc váy đỏ đi từ đối diện tới. Thẩm Liên không khỏi hít sâu một hơi.

Đó chẳng phải là bạn gái của Chu Đường Tư sao?

Thẩm Liên quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Chu Đường Nho ôm lấy eo An Tịnh, hai người cùng đi về phía lối ra.

Phím số "6" trong lòng Thẩm Liên không ngừng gõ vang.

Y lấy mạng ra bảo đảm Chu Đường Tư chắc chắn không biết chuyện này, với mức độ chán ghét đứa em trai này của Chu Đường Tư, cho dù gặp dịp thì chơi cũng không muốn Chu Đường Nho đụng vào người của mình.

Nói cách khách, anh em cắm sừng nhau?

Thẩm Liên khẽ tặc lưỡi, Trịnh Ca thảm, Chu Đường Tư còn thảm hơn anh ta. Một người là con trời, một người là cục cưng của đạo trời không ai bì nổi trong sách, nghĩ đến tương lai không xa, hai người có thể nắm lấy tay nhau nhảy một điệu "người cùng cảnh ngộ".

Thẩm Liên thầm nghĩ, quá ngoạn mục, tới nhiều chút, y thích xem.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com