Chu Nguyên Lâm đấm ngực giậm chân, nếu anh ta biết trước đã đi ra hóng rồi chụp ảnh full HD ném lên trên mặt Chu Đường Tư rồi.
"Cậu đừng nói, cô gái này cũng quyết đoán đấy chứ." Chu Nguyên Lâm cảm thán: "Trừ Trịnh Ca ra, ai yêu đương với Chu Đường Tư đều là mắt mù."
Đang nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy mở ra, Sở Dịch Lan thấy hai người đều mặt mày hớn hở, khẽ nhướng mày.
Chu Nguyên Lâm lập tức tránh xa Thẩm Liên ra.
"Không có ý đó." Sở Dịch Lan mở miệng, mấy người này thật sự cho rằng anh là giấm chua tu thành tinh hay sao? "Đang nói gì vậy?"
Qua cái miệng thêm mắm dặm muối của Chu Nguyên Lâm, cảm giác như Chu Đường Tư bị cắm sừng tới mức thắt cổ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Thế nào, thoải mái không?" Chu Nguyên Lâm hỏi.
"Chẳng có cảm giác gì, tôi không quan tâm hai người họ." Sở Dịch Lan tự rót cho mình chén trà. Chuyện bây giờ đáng để anh chú ý đã ít lại càng ít, nếu Thẩm Liên đã kéo anh ra thì tội gì phải quay đầu nhìn lại nữa?
Lại nói, người nào xinh đẹp bằng Thẩm Liên?
Bữa cơm này do cậu Chu mời khách, nhìn ra hai người muốn về cho nên Chu Nguyên Lâm cũng không ép buộc, chia tay trước cửa rồi tự mình đi bung xoã.
Trên xe về nhà, Sở Dịch Lan mệt mỏi chỉ muốn ngủ. Anh ngửa đầu dựa ra sau lưng ghế, một bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp xương bả vai Thẩm Liên.
Thẩm Liên: "Gần đây bận quá hả?"
"Không bận." Sở Dịch Lan cười nhẹ: "Em ở bên cạnh nên muốn ngủ."
Không cần đề phòng, tự do tự tại, không lại giống máy móc vận hành ngày đêm như trước đây nhưng đôi khi vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ.
Biết mệt, mới là người bình thường.
Hai ngày sau, Thẩm Liên nhận một cuộc gọi từ Hồ Khải Lam, nói có một chương trình thực tế tìm kiếm tài năng tên 《Đều Là Siêu Sao 》, muốn mời y tới làm khách mời đặc biệt, chỉ một mùa, hỏi y có muốn suy xét hay không.
Tên chương trình nghe quen tai, độ thảo luận cũng không tệ lắm, hoàn toàn thỏa ba điều kiện của Sở Dịch Lan, Thẩm Liên ngẫm nghĩ rồi đồng ý.
"Cậu có cần bàn với người đó không?" Hồ Khải Lam lại hạ giọng, giống như "Sở Dịch Lan" là một cấm kỵ to lớn lắm vậy.
Thẩm Liên không tưởng tượng nổi: "Anh Hồ, chút chuyện ấy em vẫn tự quyết định được."
"Được, được được." Hồ Khải Lam thầm nghĩ, chẳng phải là tôi muốn giữ mạng sao?
《Đều Là Siêu Sao 》 nghiêng về tìm kiếm người mới nhưng vì lượng người xem vẫn sẽ xen thêm mấy "ngôi sao hết thời", bao gồm không giới hạn trong từng nổi lên một thời gian ngắn, có thể quen mặt với khán giả, có tác phẩm tương đối tiêu biểu.
Nói là dựa vào hát nhảy để tiến vào vòng trong, thật ra một ít diễn viên điện ảnh cũng sẽ mời tới. Nhưng nhìn thẳng vào bản chất, đa số người được gọi là người mới đều "có nguồn tài nguyên tốt", nếu lật xem bối cảnh kỹ càng đều làm người ta phải ngẫm nghĩ nhiều. Còn ngôi sao hết thời chính là giúp làm nền, chạy chương trình, nếu có thể nổi lên lần nữa cũng chẳng phải chuyện xấu.
Tổng cộng có mười một người hướng dẫn. Ekip chương trình chuẩn bị về phương diện này rất tốt, mời đều là người có tố chất chuyên môn cao trong nước. Mà "khách mời đặc biệt" đương nhiên là một chiêu trò.
Ba mùa trước của 《Đều Là Siêu Sao 》 đã nâng được mấy người mới, Thẩm Liên không ngại làm chiêu trò này. Trái lại, được lăng xê như vậy cũng rất ngon.
Mùa tiếp theo sẽ được ghi hình vào năm ngày sau, Hồ Khải Lam đã giao lưu với người phụ trách liên quan của bên kia. Không phải phát sóng trực tiếp chính là sợ bị cắt nối biên tập ác ý cho nên Hồ Khải Lam buộc phải theo sát.
Hôm xuất phát, Hồ Khải Lam ngồi trên ghế phó lái, trông có vẻ co quắp căng thẳng.
Thẩm Liên nhìn thấy buồn cười: "Không phải chứ anh Hồ, anh là người đại diện kim bài đấy."
"Cậu không hiểu đâu." Hồ Khải Lam nói tiếp: "Thể chất của cậu tà ma lắm."
Lần nào quay chương trình, Thẩm Liên cũng có thể làm Hồ Khải Lam thót tim cả. Đương nhiên, đa số đều là tốt nhưng không khỏi quá kích thích! Vả lại, bây giờ Thẩm Liên không thể có một chút sơ suất gì. Sếp Khuông từng bắt lấy bờ vai Hồ Khải Lam rồi lắc qua lắc lại, nói: "Nửa đời sau của chúng ta là vinh hoa phú quý hay là chông gai tiêu điều đều buộc chặt trên người Thẩm Liên!"
Thẩm Liên để mặt mộc đi vào hậu trường khu ghi hình.
Là ekip muốn như vậy, họ nói chương trình có yêu cầu nhất định về tạo hình, cần phải phối hợp với sân khấu gì gì đó. Hồ Khải Lam nhạy bén nhận ra bên trong chắc chắn có mờ ám nhưng không tiện từ chối, dù sao đối phương cũng lịch sự, không xoi mói được gì, mà phòng trang điểm dành cho Thẩm Liên cũng là một người.
Sau khi đến nơi, gặp mặt người của chương trình, đối phương nhiệt tình như lửa, sắp xếp một đống vệ sĩ đi theo, chỉ thiếu điều dồn mấy người Nhiếp Thịnh phái tới ra bên ngoài.
Bưng trà rót nước, lịch sự ân cần chào hỏi, giống như Thẩm Liên chỉ cần nói "ngồi không thoải mái" thì họ có thể dọn cái giường tới ngay lập tức luôn.
"Cô thấy thế nào?" Hồ Khải Lam thầm thì nhỏ giọng hỏi Giang Dữu.
Hai người đứng bên ngoài vòng tròn, nhìn ba năm nhà tạo mẫu đồng loạt ra trận. Mà Giang Dữu cũng không còn là cô bé thực tập ngốc nghếch trắng tinh kia, lại còn được Tôn Bỉnh Hách nhín thời gian chỉ bảo một hồi, bây giờ như đã nhìn ra gì mà nhướng mày: "Quá niềm nở chắc chắn có khác thường!"
"Đúng!"
Kết quả giây tiếp theo, Hồ Khải Lam đã thấy một nhà tạo mẫu nịnh nọt lấy một đầu tóc giả từ trong rương ra.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, không thiếu một màu nào.
Chết tiệt!
Hồ Khải Lam trợn trắng mắt lập tức xông vào bên trong.
"Ôi chu choa!" Thẩm Liên nhận lấy, đây đúng là buồn ngủ lại có người đưa gối đầu tới. Lần trước thấy mái tóc của Thường Thanh, y thật sự muốn thử xem nhưng Sở Dịch Lan lại có ham muốn bảo vệ mãnh liệt với màu tóc vốn có của y, nói thế nào cũng không cho, Thẩm Liên đành phải từ bỏ. Không ngờ chương trình lại hiểu y tới vậy. Thẩm Liên tự đội lên đầu mình: "Tuyệt, trang điểm kiểu nào phù hợp chút."
Mọi người: "..."
Giọng nói đầy kìm nén của Hồ Khải Lam từ phía sau truyền đến: "Thẩm Liên, cậu không mù màu đó chứ?"
"Không có." Thẩm Liên ăn nói có khí phách: "Cứ dùng cái này, bảy màu!"
Hồ Khải Lam: "..." Anh hai, cậu đúng là biết chơi lắm.
Nhà tạo mẫu lén nhìn trộm sắc mặt Thẩm Liên, phát hiện y không có giả vờ mà là thật sự vui vẻ.
Ekip chương trình rất hay đưa ra một ít yêu cầu kỳ quái, khi trước có không ít khách mời nảy sinh xung đột cũng vì thế. Nhưng chưa từng gặp người nào bị yêu cầu quá đáng mà vẫn nhẹ nhàng đồng ý như Thẩm Liên cả.
Nhưng chẳng đợi lâu, nhà tạo mẫu đã hiểu được là vì sao.
Thẩm Liên chỉ đơn giản là muốn chơi thôi, vốn không lo lắng vấn đề hình tượng. Bởi vì gương mặt này dù có đội một đám lông bảy màu nhưng làn da trắng nõn, mặt mày xinh đẹp, mọi thứ đều chẳng phải là vật trở ngại. Thậm chí nhà tạo mẫu cảm thấy tạo hình này vô cùng đặc sắc, gương mặt Thẩm Liên hoàn toàn lấn át được, chắc chắn sẽ lại bùng nổ thôi.
Nhà tạo mẫu chẳng hiểu sao lại càng cẩn thận tỉ mỉ hơn, sợ mình vẽ nhiều thêm một nét bút thì sẽ tạo thành hiệu quả trái ngược lại.
Ekip chương trình còn phối cho Thẩm Liên một cái quần da màu đen nạm đinh. Lại là một bãi mìn to lớn, Hồ Khải Lam thầm chửi má nó, xem Thẩm Liên nhà họ là diễn viên hài à?!
Nhưng Thẩm Liên nhìn size vừa đúng số đo của mình, y không nghĩ nhiều, đứng dậy đi thay.
Không hai phút, Thẩm Liên đã đi ra.
"Nếu các người muốn cái dạng này..." Giọng Hồ Khải Lam vô cùng nghiêm túc, vô thức nhìn sang bên này: "Tôi chỉ có thể... Chỉ có thể..."
Là thật sự đẹp trai. Số đo phù hợp thì quần áo sẽ không mang tới tai họa, dù gì từ cổ cậu Thẩm trở xuống đều là chân, chiếc quần da màu đen kia bị y mặc cũng sắp kéo thành một mét tám, đinh tán cùng màu trở thành vật trang sức tuyệt hảo. Vẻ vô lại khi Thẩm Liên nhếch miệng cười càng chọc tới người ta quáng mắt. Tóc bảy màu, hào phóng rộng rãi, hình tượng ca sĩ trong các quán bar ngầm là đây chứ đâu?