Phía sau bà Chu không chỉ có Chu Đường Tư, mà còn có Chu Đường Nho nữa.
Trong lòng mọi người đều rõ thân phận của Chu Đường Nho cho nên bữa tiệc này vẫn khá là kích thích.
Nếu Thẩm Liên là Chu Đường Tư thì hôm nay sẽ không đến. Nhưng nếu đã đến thì chứng tỏ địa vị của gã đang lung lay, thứ gã từng khinh thường nhưng bây giờ phải liều mạng bấu víu để trèo lên trên.
Bà Chu nhẹ nhàng cười với ông Phùng, trông như rất muốn kể khổ.
Khác với Chu Đường Tư gắng gượng giữ thể diện, Chu Đường Nho lại thành thạo hơn nhiều. Anh ta làm như không thấy những ánh mắt đánh giá từ xung quanh, tiến đến gần nói gì đó với bà Chu, đợi bà Chu gật đầu mới kính cẩn lui ra, đi phát triển mạng lưới quan hệ của chính mình.
Người làm chuyện lớn không chú ý chuyện vặt vãnh, Thẩm Liên cảm thán.
"Ông nội, đây là Thẩm Liên." Sở Dịch Lan dắt Thẩm Liên tới trước mặt, không hề che giấu sự yêu thích dành cho y.
Thẩm Liên mở miệng: "Cháu chào ông nội."
Sống tới độ tuổi như Phùng Xuân Thăng, lại ngồi trên địa vị cao, có rất nhiều thứ chỉ một liếc mắt đã nhìn thấu. Cảm giác đầu tiên Thẩm Liên mang lại cho ông chính là trong sáng thoải mái, không lẫn quá nhiều tạp chất.
Người như vậy, rất hiếm thấy.
Thảo nào Dịch Lan thích, Phùng Xuân Thăng nghĩ thầm, tính tình như Dịch Lan phải cần một người đơn thuần như vậy.
"Chào cháu." Phùng Xuân Thăng cười tủm tỉm cùng Thẩm Liên chào hỏi, yêu ai yêu cả đường đi, còn nói thêm: "Lát nữa bảo Dịch Lan dẫn cháu lên phòng cất đồ của ta chọn một món mình thích, xem như là quà gặp mặt người ông ta đây tặng cho cháu."
Lời này khiến Thẩm Liên không thể từ chối: "Vậy cháu cảm ơn ông."
Bà Chu cũng đang im lặng quan sát Thẩm Liên. Cũng giống như Phùng Xuân Thăng, ấn tượng đầu tiên thật sự rất không tệ. Gương mặt xinh đẹp hơn người như thế vốn đã khó gặp, mà bà Chu cũng biết Thẩm Liên từng thích Chu Đường Tư.
Sau đó, Chu Đường Tư đá y, lựa chọn Trịnh Ca.
Nghĩ đến đây, trái tim đã khỏe lên một chút của bà Chu lại bắt đầu đau âm ỉ.
Chu Đường Tư cũng xem như là một tay bà dạy dỗ nên người, lẽ ra ánh mắt cũng không nên kém đến thế mới đúng...
Nếu lựa chọn Thẩm Liên, cho dù thân phận địa vị kém một chút cũng có thể chấp nhận được. Nghĩ tới đây, bà Chu không khỏi nhìn về phía Thẩm Liên thêm lần nữa. Giây tiếp theo, Sở Dịch Lan hơi nghiêng người, vừa khéo ngăn cản tầm nhìn của bà ta.
Bà Chu: "..."
Phùng Xuân Thăng ho nhẹ hai tiếng: "Đi thôi, tới phòng trà."
Sở Dịch Lan uống trà cùng ông cụ, Thẩm Liên thì ngồi bên cạnh pha trà. Thanh niên khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay óng ánh như ngọc, khảy nhẹ vài cái trên khay trà màu nâu cũng trông vui mắt vui tai.
"Cháu từng học à?" Phùng Xuân Thăng hỏi.
Thẩm Liên khiêm tốn: "Cháu có học một chút ạ."
Bà Chu càng nhìn càng chán nản.
Sở Dịch Lan cùng Phùng Xuân Thăng nói tới một ít chuyện cũ, về nhà họ Minh, về ông ngoại Minh. Thẩm Liên ngồi một bên nghe nhiều, cho dù chưa từng gặp cũng có thể từ đôi câu vài lời hiểu được đó là một người văn nhã cởi mở.
"Đi đâu?" Thẩm Liên vừa nhúc nhích, Sở Dịch Lan đã đè cổ tay y lại, quay đầu nhìn.
"Toilet." Thẩm Liên nhỏ giọng: "Nhanh lắm."
Sở Dịch Lan "ừ" một tiếng, tầm mắt đuổi theo Thẩm Liên rời đi, lúc này mới thu tầm mắt về.
Đó là một động tác theo bản năng nhưng đều rơi vào trong mắt Phùng Xuân Thăng.
Yêu thích đến thế à.
Thẩm Liên nhân tiện hóng gió một chút. Người lớn tuổi sợ lạnh, nhiệt độ trong phòng trà hơi cao, ở lâu hơi ngột ngạt.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Thẩm Liên không quan tâm. Mãi đến khi đối phương chợt dừng lại, giống như cách y không xa.
Thẩm Liên quay đầu lại.
Sắc mặt Chu Đường Tư khá khó hiểu. Ít nhất Thẩm Liên cảm thấy, loại đầu óc khi mất đi hào quang nhân vật chính sẽ như sinh vật đơn bào của gã cũng không suy nghĩ được quá nhiều.
Nhưng giờ phút này, đáy mắt Chu Đường Tư có loại cảm xúc bi ai nồng đậm đang chậm rãi chảy xuôi. Khi đối diện với tầm mắt Thẩm Liên, gã nở nụ cười nhưng tiếp đó khóe miệng đè xuống, cả người trông vô cùng lụn bại. Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Chu Đường Tư khàn giọng nói: "Thẩm Liên, gần đây tôi cứ mơ thấy một giấc mộng lặp đi lặp lại.
"Ừ." Thẩm Liên gật đầu: "Anh có một giấc mộng."
"Không phải!" Giọng điệu Chu Đường Tư lộ ra nóng vội, trong giây lát, vành mắt gã bắt đầu ửng hồng: "Ở trong mộng, cậu đã chết..."
Đuôi lông mày Thẩm Liên khẽ nhếch lên.
"Tôi còn mơ thấy..." Hai bàn tay đặt bên sườn Chu Đường Tư siết chặt như là rất khó mở miệng. Nhưng gã vẫn nói: "Tôi còn mơ thấy, đêm tôi và Trịnh Ca quen nhau đó, người đưa tôi về phòng rồi săn sóc tôi chu đáo, là cậu."
Mọi thứ trong mộng đều lắc lư vặn vẹo tựa như phản chiếu qua mặt nước, vốn là ngọn đèn mờ ám kiều diễm thoáng cái lại có thêm một chút bi thương. Chu Đường Tư nhìn thấy người đứng bên giường nhìn chăm chú mình hồi lâu, yêu thích hoà tan tuôn chảy, muốn làm lơ cũng khó.
Gã nhìn thấy đó là Thẩm Liên, chứ không phải Trịnh Ca.
Buổi tối đầu tiên, Chu Đường Tư tự mình an ủi đó chỉ là một giấc mộng thôi. Nhưng khi giấc mộng này bị bóc ra, là có rất nhiều chi tiết gã đã bỏ lỡ. Chẳng hạn như, nụ cười bất đắc dĩ lại thê lương của Thẩm Liên khi bị gã đùa bỡn. Chẳng hạn như, cảm xúc dần dần trống rỗng của Thẩm Liên mỗi khi gã bắt y nhường lại tài nguyên. Chẳng hạn như, ánh mắt từ có thiên ngôn vạn ngữ đến lại không còn một từ nào của Thẩm Liên.
Nhìn chung, Thẩm Liên rõ ràng không phải "Tham quyền thế của cải" như gã luôn cho rằng.
Thẩm Liên không ngờ Chu Đường Tư trừ mơ thấy tình tiết truyện đã định sẵn, còn có thể mở ra thị giác của Thượng Đế nữa.
Nếu không thì một đoạn sau, gã đã say thành như vậy bị Trịnh Ca xem như heo mà lừa cũng là lừa rồi.
"Mộng mà thôi, có ý nghĩa gì?" Thẩm Liên thản nhiên.
"Có ý nghĩa!" Dính nhớp dày đặc nơi đáy mắt Chu Đường Tư chợt sôi trào, gã sốt ruột bước tới hai bước, sau đó dưới cái nhìn cảnh cáo đầy sắc bén của Thẩm Liên mà dừng lại: "Thẩm Liên, tôi cảm thấy đó không phải là mộng! Bởi vì nó rất thật, giống như tôi đã từng trải qua vậy. Cậu nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc đêm đó có phải cậu không?"
Thẩm Liên không hề do dự: "Phải."
Nguyên thân bị Chu Đường Tư khi dễ thành cái dạng gì? Thẩm Liên không tin chuyện "quên sạch, buông bỏ tất cả" này. Hàng năm y cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, thích nhất là xẻo từng miếng thịt trong tim củ loại người như Chu Đường Tư. Phải máu tươi đầm đìa, phải cảm kích như chịu ơn, bằng không mấy năm nay của nguyên thân tính là gì? Rốt cuộc lại tính là gì?
Thẩm Liên nhìn thấy ánh mắt Chu Đường Tư sáng ngời, khẽ cười nhạo: "Rồi sao?"
"À, đêm đó ai đưa anh về phòng là anh sẽ lên giường với người đó à? Không phải tôi nói chứ, tìm trai bao còn phải xem xem có hợp mắt hay không nữa. Người đời đều nói yêu từ cái nhìn đầu tiên là giả dối, mà anh còn giả dối hơn.
Chu Đường Tư sững sờ: "Không phải. Đêm đó tôi cũng không biết, nhìn thấy Trịnh Ca là tựa như lên cơn thần kinh vậy."
À đúng, công thụ chính mà. Nhưng Thẩm Liên không quan tâm, mặc dù là bị tình tiết điều khiển nhưng làm chính là làm.
"Không còn gì nữa thì tôi đi trước, anh cứ từ từ mơ mộng đi." Thẩm Liên chẳng muốn nhiều lời với gã thêm nữa.
"Đừng, đừng đi..." Chu Đường Tư thấp giọng nỉ non. Gần đây, gã chỉ vừa nghĩ tới là ngực lại đau. Mấy ngày không thấy Trịnh Ca này, lòng yên tĩnh, phẳng lặng, Chu Đường Tư cũng không biết bắt đầu từ khi nào, người mình yêu nhất đã hoàn toàn thay đổi. Trải qua so sánh, tình cảm sâu nặng đã từng của Thẩm Liên tựa như báu vật bị lãng quên, một khi nhìn thấy nó toả ra ánh sáng Chu Đường Tư lại càng khó mà vứt bỏ được. Đầu óc gã đột nhiên nóng lên, vươn tay muốn bắt lấy cánh tay Thẩm Liên: "Đừng đi, Thẩm Liên! Tôi có thể giải thích! Tôi sẽ không để cậu ở một mình trong căn phòng trọ..."
Bốp!
Thẩm Liên vung cánh tay Chu Đường Tư ra, đồng thời bắt lấy rồi ấn gã lên trên vách tường bên cạnh.
"Muốn chết à?" Sắc mặt Thẩm Liên bình tĩnh, dùng sức lại khiến người ta sợ hãi: "Tao ở chỗ nào cũng không chết được. Ngậm cái miệng mày lại đi. Tin hay không mặc kệ mày, dù gì Thẩm Liên thích mày đã chết từ lâu, ông đây vừa thấy mày đã phiền rồi!"