Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Chương 190



Trans: Thuỷ Tích

Chu Đường Tư không ngờ Thẩm Liên lại hung hăng tới vậy, gã nhìn thấy rét lạnh nơi đáy mắt đối phương, bật thốt lên: "Là vì Sở Dịch Lan?"

"Đừng tự thếp vàng lên mặt mình." Thẩm Liên lạnh giọng: "Mày không xứng so sánh với Sở Dịch Lan. Cho dù không có anh ấy, tao cũng chẳng thèm để mắt nhiều tới mày. Nói lại lần nữa, Thẩm Liên thích mày đã chết lâu rồi."

Mãi đến khi Thẩm Liên đã rời đi hồi lâu, Chu Đường Tư vẫn cúi đầu, đứng im tại chỗ.

"Chết" trong miệng Thẩm Liên, là chết đúng theo mặt chữ. Nhưng Chu Đường Tư nghe vào tai, đó là tấm lòng chân thành bị phụ bạc sẽ không yêu lại nữa.

Gã hít nhẹ một hơi, cảm xúc tiêu cực mãnh liệt cắn nuốt linh hồn, gần như là sau một cơn sóng vỗ tới, Chu Đường Tư đã đánh mất khả năng hoạt động.

Không chỉ đơn giản một điểm này, cuộc đời gã đã mất khống chế, chỉ trong thoáng chốc đột nhiên xuất hiện Chu Đường Nho. Đứa con rơi rớt mà gã khinh thường nhất, bây giờ lại có thể đối đầu với gã. Còn có Trịnh Ca, gương mặt kia ngày càng trở nên vặn vẹo. Mới đầu Chu Đường Tư cho rằng Trịnh Ca quá áp lực nhưng sau khi càng khai quật sâu hơn thì gã mới sợ hãi phát hiện, bản tính Trịnh Ca vốn đã như thế.

Sự nghiệp và tình yêu cùng thất bại, "quen biết người chưa hiểu rõ" càng là đòn cảnh tỉnh.

Chu Đường Tư cũng cần một cái phao, "Thẩm Liên" trong nhận thức của gã từng yêu gã đến vậy, bây giờ "đã chết" cũng do gã gieo gió gặt bão.

Thẩm Liên không đoán sai, trí tưởng tượng chính là tra tấn lớn nhất dành cho loại người này.

Dù sao thì Chu Đường Tư cũng đừng hòng sống yên ổn.

Thẩm Liên trở lại bên người Sở Dịch Lan, người đàn ông nhỏ giọng: "Sao đi lâu vậy?"

"Nghe Chu Đường Tư kể giấc mộng của anh ta." Thẩm Liên đáp.

Sắc mặt Sở Dịch Lan lập tức trầm xuống.

Thẩm Liên vỗ về mu bàn tay Sở Dịch Lan: "Chỗ này không phù hợp, trở về nói."

Nếu hôm nay không phải tiệc mừng thọ của Phùng Xuân Thăng, Chu Đường Tư chắc chắn không thể đi một cách bình thường ra ngoài.

Sau khi rời khỏi phòng trà, Sở Dịch Lan không thể đợi được tới lúc về, anh vô cùng để ý lý do Chu Đường Tư đi tìm Thẩm Liên.

Thẩm Liên không có giấu giếm.

Khi Sở Dịch Lan nghe tới đoạn Thẩm Liên chết trong căn phòng trọ, anh chợt dừng bước chân: "Cái gì?"

Thứ bây giờ Sở Dịch Lan để ý nhất không ngoài vấn đề sức khỏe của Thẩm Liên, Chu Đường Tư lấy cớ đến gần cũng thôi đi, thế mà còn dám nói mấy lời xui xẻo này?

"Bớt giận, bớt giận." Thẩm Liên cười khẽ: "Mệnh em dài tới trăm tuổi lận."

Sở Dịch Lan kéo Thẩm Liên vào lòng, lách qua người giúp việc lúng ta lúng túng, không lại nói tiếp đề tài này nữa.

Tiệc mừng thọ vẫn tiếp tục cho tới cơm tối mới kết thúc, ông Phùng lớn tuổi không chống đỡ nổi, buổi chiều đã lên lầu nghỉ ngơi. Còn lại gần như là thời gian kết bạn cùng củng cố quan hệ giữa các gia đình quyền cao chức trọng.

Chu Đường Nho uống không ít nhưng cũng thu hoạch được khá nhiều. Anh ta ngồi trên ghế bên cạnh suối phun nước, cách đó không xa là bóng người đan xen cùng âm nhạc tao nhã.

Con riêng thì làm sao? Dã tâm trong mắt Chu Đường Nho thoáng chốc rất có lực công kích. Đến với thế gian này là anh ta được lựa chọn sao? Cùng là con cháu nhà họ Chu, sau khi mẹ mất, anh ta phải sống đầu đường xó chợ, đi học cũng phải vay tiền, một tuần có năm mươi đồng tiền sinh hoạt, một ổ bánh mì hận không thể chia thành hai nửa để ăn. Chu Đường Tư xem thường anh ta, sỉ nhục mẹ anh ta, anh ta sẽ khiến Chu Đường Tư nhìn xem rốt cuộc ai mới là chủ của nhà họ Chu sau này.

Còn bà Chu, cũng chẳng phải thứ gì tốt, đã biết tới sự tồn tại của anh ta từ rất sớm. Khi ấy Chu Đường Tư vẫn là cục cưng của bà ta, đương nhiên sẽ không để ý tới anh ta, hận không thể giấu anh ta trong một góc cống ngầm, làm cho thân phận anh ta sẽ không bao giờ gặp ánh mặt trời. Sau lại thấy Chu Đường Tư không dùng được nữa mới mở miệng gọi "cháu ngoan", "người họ Chu" nhận anh ta về.

Sự giả dối của những người này nên theo giấc mộng đẹp cùng nhau vỡ nát trong tiếng sênh ca này.

Chu Đường Nho để ý Thẩm Liên thật lâu. Nhưng sau nhiều lần thử, cuối cùng anh ta xác định Thẩm Liên không phải kẻ địch mà cũng không thể trở thành đồng minh.

Cậu diễn viên nọ không phải chỉ là chiếc bình hoa trang trí, giữa trưa lúc Thẩm Liên bóp cổ Chu Đường Tư, hung dữ tựa như một đầu sói. Càng đừng nói sau lưng y vẫn luôn có Sở Dịch Lan che chở, không trêu chọc nổi cho nên sẽ không đụng tới.

*

Vài ngày sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, Thẩm Liên biết được từ miệng Ninh Tư Hàm, tối hôm qua Chu Đường Tư đến quán bar mua say, khi đi ra bị người đánh. Còn là bằng một cách vô cùng nhục nhã, bị trùm bao bố rồi ném vào thùng rác.

Chu Đường Tư khó khăn lắm mới leo ra được, đầu óc đều choáng váng, sau đó lại bị bọn côn đồ cướp giật.

Gã đàn ông chân nam đá chân chiêu đuổi theo, đâm đầu vào cột điện, sáng nay đã trở thành trò cười trong giới, có lẽ bà Chu lại muốn trao quyền cho Chu Đường Nho nữa rồi.

Đặc sắc đến vậy sao? Thẩm Liên thầm nghĩ. Vậy thì trận này Chu Đường Nho chỉ cần nằm cũng thắng, anh ta còn chưa kịp làm gì mà Chu Đường Tư đã tự đâm mình một đao rồi

"Ây dô?" Thẩm Liên tò mò: "Anh biết cụ thể quá nhỉ?"

Ninh Tư Hàm không chút cảm xúc: "À, nghe người ta kể nên hơi bùi ngùi xúc động, dù gì tôi cùng Dịch Lan còn có Duyệt Sơn cũng từng có kinh nghiệm trùm bao bố đánh người này."

Thẩm Liên: "?"

Từ từ, tối hôm qua Sở Dịch Lan ra ngoài làm gì?

Đúng rồi, người đàn ông nói đi gặp nhà đầu tư nhưng ai tai to mặt lớn đến mức trời đã tối đen mà Sở Dịch Lan phải tự mình đi gặp?

Hình như trợ lý Tôn cũng không có lái xe tới.

Thẩm Liên: "Ninh Tư Hàm à..."

Ninh Tư Hàm: "Tôi chẳng biết gì cả nhé!"

Thẩm Liên: "..." Anh muốn bán đứng anh em mà còn quanh co lòng vòng với tôi lâu đến vậy?

Ngắt máy, Thẩm Liên cảm thấy chuyện này hơi quá rồi. Sở Dịch Lan trùm bao bố Chu Đường Tư?

Không đến mức đó chứ? Sở Dịch Lan chỉ cần ra lệnh một câu, đừng nói thùng rác, Nhiếp Thịnh còn có thể nhét gã vào trong ống cống luôn.

Nhưng nếu đổi lại mình là Sở Dịch Lan, nếu Tôn Bỉnh Hách gọi y đi chôn Trịnh Ca...

ĐM! Đương nhiên sẽ có mặt ngay lập tức!

Kêu người đánh làm gì đã bằng tự mình ra tay? Một cú đấm thẳng tới da thịt, bực bội trong người cũng có thể giảm đi hơn một nửa.

Nhưng mà, Sở gia có thể làm ra chuyện ngây thơ này, cậu Thẩm cảm thấy vui mừng vô cùng.

Lúc ăn cơm tối, Thẩm Liên không nhịn được nhìn Sở Dịch Lan vài lần.

Bình thường Sở Dịch Lan sẽ không sợ bị nhìn như vậy nhưng bị Thẩm Liên nhìn lại thấy ngứa ngáy cả người. Cơm nước xong là có thể làm, nhưng giờ phút này lại mất tự nhiên: "Sao vậy?"

"Không." Thẩm Liên cười khẽ: "Cảm thấy anh dễ thương."

Sở Dịch Lan: "..."

Nếu là trước đây, Sở Dịch Lan sẽ không đụng vào chuyện này. Nhưng một khi rung động thì con người sẽ lây dính khói lửa, rất nhiều ý nghĩ sẽ thay đổi. Tối hôm qua, Phùng Duyệt Sơn gọi điện, nói gặp Chu Đường Tư ở quán bar, vốn chỉ đi ngang qua thôi lại nghe gã gọi tên "Thẩm Liên", bỗng nhiên cảm thấy trên người có bọ chét, vô cùng buồn nôn, chỉ muốn trùm bao bố đánh cho một trận.

Sở DỊch Lan không chút do dự: "Đợi anh."

Phùng Duyệt Sơn: "Hả??? Anh làm thật luôn hả?!"

"Để anh tìm cái cớ ra ngoài."

Phùng Duyệt Sơn: "Vậy em đây phải chuẩn bị cho anh một cái bao có dính phân mới được!"

"Bớt làm anh buồn nôn đi!"

Tự tay đánh Chu Đường Tư một trận, bực bội trong lồng ngực Sở Dịch Lan bay đi một chút.

Quả nhiên, cái gì anh cũng thay đổi được, duy chỉ không dễ dàng tha thứ người khác có chút nhớ thương Thẩm Liên thôi.

Thẩm Liên ngủ một giấc tỉnh dậy, kéo bức màn ra mới phát hiện bên ngoài đã phủ một tầng trắng xóa, mờ mịt nhạt nhẽo cả trời đất, tuyết đầu mùa chỉ là hơi ghé thăm thôi mà gió lạnh đã bắt đầu lan tỏa.

Lúc Sở Dịch Lan mở mắt bên cạnh không có người, loáng thoáng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động truyền tới, hệ thống sưởi ấm dưới sàn đã cung cấp từ mấy hôm trước, vô cùng thoải mái. Anh đi chân trần xuống dưới, tới bên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Liên cố sức đắp một quả cầu tuyết nhỏ, không phải, một quả banh khúc côn cầu, nện trúng ngay ót Sở Trư Mễ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com