Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Chương 196



Trans: Thuỷ Tích

Đêm đó họ nướng BBQ tới khuya, Phùng Duyệt Sơn lấy tiếng cư dân mạng chửi Trịnh Ca cùng Chu Đường Tư ăn với cơm, ngốn thịt dê ngốn thịt bò, tôm hùm cũng nhét hẳn một xiên to vào miệng.

Không biết Thẩm Liên nằm trên ghế ngủ từ bao giờ, bên tai là tiếng "tí tách" của than không khói khi cháy, gió lạnh không thổi vào được trong này, chỉ thong thả gào thét bên ngoài. Thẩm Liên cảm thấy thoải mái, lại rụt vào trong chăn thêm chút nữa, trong lúc ngủ mê còn có thể nghe thấy tiếng Chu Nguyên Lâm đã say khướt xin tha: "Trợ lý Tôn! Bồ Tát ơi! Tha cho tôi đi mà!"

"Đừng thế." Tôn Bỉnh Hách lạnh giọng: "Cậu Chu uống tiếp đi nào."

Sau đó, cả người trở nên nhẹ bẫng. Thẩm Liên không sợ, vô thức càng nhích tới gần nguồn nhiệt hơn.

Sở Dịch Lan cúi đầu hôn lên trán y, bế người lên lầu.

Sau nửa đêm tuyết vẫn còn rơi, đến rạng sáng bên ngoài trở về thinh lặng, tuyết đọng càng sâu hơn.

Tối hôm qua Phùng Duyệt Sơn uống không ít nhưng thấy có trò chơi thì dù có mệt vẫn bò tới được.

Mấy người này đều biết trượt tuyết, bởi vì sân này chưa bắt đầu đón khách cho nên phạm vi hoạt động của họ vô cùng rộng lớn.

Thẩm Liên ăn mặc chỉnh tề, dụng cụ bảo hộ cũng đầy đủ. Trước khi y đeo mắt kính vào, Phùng Duyệt Sơn đi tới trước mặt: "Thẩm Liên, xem cho kỹ động tác của tôi này, nếu thích có thể nhờ Dịch Lan dạy cậu ~~~"

Cậu ta còn chưa nói hết lời, Thẩm Liên đã chống gậy trượt tuyết xuống đất rồi vọt ra ngoài.

Phùng Duyệt Sơn: "?"

Sở Dịch Lan không tham gia, lúc này đang bắt tréo chân ngồi trên ghế, bàn chuyện làm ăn với Từ Cảnh Ca ở đầu kia.

Nói chuyện làm ăn xong, cái mồm của Từ Cảnh Ca lập tức trở nên linh tinh: "Chậc chậc chậc. Trịnh Ca thảm quá. Còn phải là sếp Sở đây, Thẩm Liên nhà anh hay gặp phải phiền toái thật đấy."

"Là phiền toái tự kéo tới em ấy." Sở Dịch Lan sửa lại cho đúng: "Thẩm Liên ngoan lắm, không hiểu thì đừng nói lung tung."

Anh nói xong ngẩng đầu lên, chỉ thấy giữa hai chỗ sân trượt tuyết cao và thấp kém nhau chừng năm sáu mét, đối với người có kinh nghiệm không tính là nguy hiểm nhưng trong mắt Sở Dịch Lan, đây là lần đầu Thẩm Liên trượt tuyết.

"Oa ha ha ~~~" Tiếng hô đầy thích thú. Cho dù Thẩm Liên có bọc kín tới cỡ nào cũng có thể bị Sở Dịch Lan nhận ra chỉ bằng một cái liếc mắt.

Thẩm Liên từ một sân phía trên tung người bay lên, sau đó xoay người di chuyển nhịp nhàng tạo thành hai đường cong ba trăm sáu mươi độ giữa không trung, khoảnh khắc đáp xuống đất làm cho bông tuyết bay tán loạn. Như vậy còn chưa dừng lại, y mượn dùng xung lượng tại chỗ để phô bày kỹ năng, một chân cong một chân duỗi thẳng, cả người ép sát xuống, là một tư thế gần như là hôn mặt đất. Mãi đến khi lao thẳng hơn mười mét Thẩm Liên mới đứng thẳng người dậy bắt đầu trượt chậm, vững vàng tới không thể vững vàng hơn.

Phía trên, Phùng Duyệt Sơn đứng trước chỗ sân trên cao, gậy trượt tuyết "lạch cạch" rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, chén trà của Sở Dịch Lan cũng "lạch cạch" rơi xuống đất.

Từ Cảnh Ca: "Này? Này??"

"Anh đừng có mạnh mồm." Từ Cảnh Ca nói.

Sở Dịch Lan: "Ừ."

Từ Cảnh Ca: "ĐM, chú em?"

"Cúp đây."

"Cậu trượt xuống mau đi!" Thẩm Liên hô to.

Phùng Duyệt Sơn không xuống mà vươn ngón tay chỉ vào bên cạnh y.

Trong lòng Thẩm Liên trào dâng điềm xấu, vừa quay đầu đã nhìn thấy Sở Dịch Lan âm u đi tới.

Ủa, chẳng phải vừa rồi người này còn bảo phải một tiếng nữa mới xử lý công việc xong sao?

Có trợ lý Tôn phụ, đương nhiên tiết kiệm thời gian.

"Sở..."

Thẩm Liên mới vừa cởi nón ra, đã bị Sở Dịch Lan tháo luôn kính mắt.

"Em làm gì vậy hả?" Tiếng Sở Dịch Lan rét lạnh vang lên.

Thẩm Liên: "Thỉnh thoảng chơi chút thôi! Em cũng muốn vui sướng mà!"

Sở Dịch Lan tiến gần tới: "Đi, tôi cho em vui sướng!"

Lúc Thẩm Liên bị Sở Dịch Lan cắp lấy eo kéo đi, Tôn Bỉnh Hách cũng vừa lúc bưng cà phê tới. Cậu Thẩm vẫy tay, trợ lý Tôn ném một ánh mắt đồng cảm "Lên đường bình an".

Từ rất sớm trước đây Sở Dịch Lan đã có nghi ngờ, với những việc Thẩm Liên từng trải qua thì làm sao học được một ít thứ không thể chạm đến? Chẳng hạn như nấu rượu pha trà, thưởng thức châu báu, lại chẳng hạn như trượt tuyết đòi hỏi kỹ thuật cao như hôm nay. Thẩm Liên anh yêu cùng với Thẩm Liên trước khi mở mắt trong tiệc rượu đêm hôm đó tựa như hai người khác nhau vậy.

Nhưng mà, có quan trọng sao?

"Dạy dỗ" của Sở Dịch Lan lại kết thúc trong thất bại. Người này chỉ cần mềm giọng nói hai câu là đầu óc anh đã trống rỗng, đợi lấy lại tinh thần chỉ nhìn thấy cảnh xuân say lòng mềm mại dưới người.

Không quan trọng.

Là Thẩm Liên của anh là được rồi.

Đoàn ngưởi ở lại núi Phù Thanh chơi bốn ngày mới thỏa thích đi về.

Về đến nhà chưa được mấy ngày, Thẩm Liên lại bắt đầu bận bù đầu bù cổ.

Nghĩ đến lượng công việc của y, chỉ cần thoả ba điều kiện kia thì Sở Dịch Lan sẽ nhắm mắt cho qua.

Cừ Đô ngày càng lạnh, đôi khi được rỗi rãi sau một đống công việc bộn bề, Sở Dịch Lan lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt tràn ngập do dự.

Năm rồi không ăn mừng, năm trước cũng vậy, khi đó anh vẫn quá cực đoan, nói không muốn thì sẽ chẳng có ai khăng khăng tổ chức.

Nói với Thẩm Liên, có phải quá để ý hay không? Làm như anh muốn ăn sinh nhật lắm vậy.

Rối rắm mãi, thoáng cái ngày đó đã tới trước mặt.

Sau đó, Sở Dịch Lan từ bỏ, anh đã bao nhiêu tuổi rồi chứ.

Hôm nay Hanh Thái mở họp thường niên. Bây giờ Khuông Thành Hải chính là "cục cưng" trong phòng họp. Không chỉ vì người ta có công lớn, mà còn bởi vì một người xoi mói như trợ lý Tôn còn có thể bỏ qua một ít sai sót nhỏ của ông ta. Mọi người bận rộn thăm hỏi kinh nghiệm, sếp Tổng lại bận rộn bịa chuyện

Sở Dịch Lan căn dặn Tôn Bỉnh Hách một chuyện xong đang định trở về văn phòng thì chợt nghe thanh niên hạ thấp giọng: "Sếp, sinh nhật vui vẻ."

Dương Bân bên cạnh cũng nói theo: "Sinh nhật vui vẻ nha sếp."

Mỗi năm họ đều sẽ nói, mặc kệ Sở Dịch Lan có thái độ gì. Nếu không có gì bất ngờ, trước đây Sở Dịch Lan không để ý nhưng năm nay chắc chắn sẽ khác.

Sở Dịch Lan nhìn về phía hai người, ánh mắt ấm áp: "Cảm ơn."

Ban đầu Tôn Bỉnh Hách vẫn hơi kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ vẻ chán nản: "Nếu biết sớm đã chuẩn bị quà."

Sở Dịch Lan: "Nhận được rồi."

Năm phút sau, Sở Dịch Lan ngồi trước bàn làm việc nhưng không sao bình tĩnh được.

Con người đúng là tham lam, có được một chút sẽ càng muốn nhiều hơn nữa.

Bỗng nhiên Sở Dịch Lan đứng bật dậy, lấy vội chìa khóa xe bước nhanh rời đi.

Cổng lớn tòa nhà Hanh Thái, Khuông Thành Hải tựa như siêu sao bị các quản lý cấp cao khác vây vào giữa. Không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí, cho dù chức vụ cao hay thấp đều có thể làm diễn viên.

Lúc Sở Dịch Lan đi ra, họ còn đang tụ tập nói chuyện.

Brừm brừm brừm!

Một trận động cơ rạch ngang gió tuyết, tiếng pô xe hận không thể xuyên thẳng vào màng tai, nếu đây là khu dân cư thì chắc chắn đã bị bắt vì tội "quấy rối trật tự an ninh" rồi.

"Ai vậy?" Khuông Thành Hải rất phiền tiếng động này.

Mọi người ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc mô tô màu đen đang bay nhanh từ đằng xa tới, hai bên tạo thành hai làn khói, được tuyết trắng điểm xuyết thêm trông vô cùng phong cách. Mà người ngồi trên đó tuy đội mũ bảo hiểm không thấy rõ khuôn mặt nhưng tỉ lệ dáng người mắt thường có thể thấy được xuất sắc. Xe dừng lại, chân dài chống xuống đất, vẻ soái ca lập tức tràn đầy.

Khuông Thành Hải nheo mắt, người nọ là...

"Sở Dịch Lan!" Một tiếng hô vang dậy trời đất từ đối phương.

Mọi người hoảng sợ, không phải chứ người anh em, văn phòng của sếp Sở trên tầng ba mươi mấy, cậu gọi cái đếu gì?

"Làm gì đó?" Sở Dịch Lan gằn giọng.

Mọi người lại kinh hồn quay đầu lại, nhìn thấy sếp Sở đang đứng trên bậc thềm.

Người trên xe máy giọng nói dễ nghe, lúc nói mang cười lộ ra tình cảm ấm áp: "Đi! Anh trai dẫn đi ăn sinh nhật!"

Mọi người: "..."

Khuông Thành Hải đã biết là ai rồi, suýt không kiểm soát được trợn trắng mắt.

"Anh Khuông?! Anh mắc bệnh gì không tiện nói ra hả?"

Một làn gió lạnh xẹt qua, mọi người còn chưa kịp hỏi người không biết trời cao đất dày ngồi trên xe sẽ chết như thế nào thì sếp Sở đã nện bước đi tới, nhận lấy mũ bảo hiểm, sau đó ngồi lên xe mô tô, không hề do dự ôm lấy eo người phía trước.

"Bái bai sếp Khuông!" Thẩm Liên thấy được Khuông Thành Hải, hai ngón tay từ Thái Dương vung lên trước, làm ra một động tác chào, rồi tiêu sái mang theo Sở Dịch Lan rời khỏi tầm mắt của mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com