Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Chương 195



Trans: Thuỷ Tích

Con người không thể may mắn mãi được.

Chu Nguyên Lâm thu răng cửa đang nhe ra vào.

Thẩm Liên không ngờ Chu Nguyên Lâm cũng tới, trừ "thảm" ra cũng không nói ra được từ nào khác.

Đổi thành người khác, Chu Nguyên Lâm có thể đánh hắn què giò rồi chôn vào trong tuyết. Nhưng Tôn Bỉnh Hách không được, thật sự không được.

Chu Nguyên Lâm nghĩ đến đây, quay đầu nhìn về phía Dương Bân vẫn đang như hổ rình mồi, thở dài: "Tôi đứng im tại chỗ đó, trợ lý Dương."

Dương Bân cười ấm áp: "Tôi không có ý gì cả."

Sở Dịch Lan không quan tâm tới sóng gió nho nhỏ bên này, đôi con ngươi tối đen của anh nhìn chằm chằm Thẩm Liên.

Thẩm Liên ngẩng đầu nở nụ cười hơi vô lại, sau đó bước nhanh tới, không coi ai ra gì chui vào trong lòng người đàn ông.

Hai người ôm ấp ngắn ngủi, Thẩm Liên mở miệng: "Em không sao."

Sở Dịch Lan: "Tôi biết."

Tôn Bỉnh Hách lau tuyết trên mặt, đi đến bên cạnh Sở Dịch Lan báo cáo đúng sự thật: "Uống thuốc một lần."

Thẩm Liên: "Dự phòng, thật sự chỉ là dự phòng thôi."

Sở Dịch Lan vẫn là câu đó: "Tôi biết."

"Anh." Phùng Duyệt Sơn nói: "Anh bình tĩnh tới đáng sợ."

Đúng là rất bình tĩnh nhưng không phải bình tĩnh tuyệt đối. Ngồi trên xe, THẩm Liên có thể cảm nhận được ướt nóng truyền từ lòng bàn tay Sở Dịch Lan tới, đó là mồ hôi lạnh tuôn ra khi nỗi sợ đã được xoa dịu. Dù là vậy nhưng đối với Sở Dịch Lan cũng là một bước tiến to lớn rồi.

Thế giới của anh đã sớm không cần Thẩm Liên khâu vá nữa, khi một người có năng lực tự hồi phục, sức sống sẽ cuồn cuộn không ngừng.

Trên xe, sau khi hết hoảng sợ, Phùng Duyệt Sơn lại trở nên vô cùng tò mò, hỏi hai người trong đường hầm đã xảy ra chuyện gì, vệ sĩ nói quá khô khan, kết quả Tôn Bỉnh Hách lại càng tẻ ngắt hơn.

"Với trình độ lái xe cùng với chiếc xe như đồ chơi đó của Trịnh Ca, xe bị đụnh một chút chỉ cần đánh tay lái là tránh được ngay, thứ cản chúng tôi không phải gã mà do đường hầm đã lâu không được tu sửa."

"Trịnh Ca? Trực thăng đưa về rồi, không ném vào bếp lò sợ là sẽ chết cóng mất."

"Có sợ không? Không sợ. Trong trường hợp này, nếu đã muốn cậu chết thì sẽ không kịp sợ, còn nếu có thể khiến cậu sợ thì chắc chắn còn có đường sống."

Phùng Duyệt Sơn: "... Thôi, chiếc trực thăng đó dơ rồi, trở về bán đại bán tháo quách đi cho rồi."

Cổ áo Chu Nguyên Lâm bị ướt một mảng lớn do nước tuyết hòa tan tạo ra, nghe vậy mở miệng: "Hai người bỏ mặc cho chết cóng trên đường là xong việc."

Tôn Bỉnh Hách quay đầu lại nhìn: "Làm sao so được với thủ đoạn tàn nhẫn của cậu Chu chứ."

Chu Nguyên Lâm lập tức ngậm miệng.

Không biết Dương Bân lấy túi sưởi ấm tay từ nơi nào ra đưa cho Tôn Bỉnh Hách, Tôn Bỉnh Hách nhíu mày lắc đầu, Dương Bân lườm rồi ném thẳng vào trong ngực hắn, Tôn Bỉnh Hách mới miễn cưỡng nhận lấy.

Xe mới đến cổng khu biệt thự đã có một người lảo đảo chạy từ trong ra.

Trịnh Ca trùm chăn lông, hoảng sợ trong mắt chưa tan đi, tơ máu dày đặc, sắc mặt tím bầm vô cùng khó coi. Gã thấy mấy chiếc xe lần lượt dừng lại, chỉ biết đứng yên tại chỗ không dám làm ra một hành động nhỏ nào.

Cảm giác như bị doạ ngu người rồi.

Khi nhìn thấy Thẩm Liên bước từ trên xe xuống, không hề nói quá, Trịnh Ca như thấy ma vậy.

Nếu bình xét diễn xuất trên phương diện "sợ hãi sắp điên", với biểu hiện hiện giờ của Trịnh Ca, Thẩm Liên cảm thấy mình cũng không bằng.

"Cậu, cậu còn sống." Tiếng Trịnh Ca gần với hư không.

Qua khẩu hình của gã, Thẩm Liên vẫn hiểu được: "Ừ, sống rất tốt."

Trịnh Ca cứng đờ dời mắt đi, thấy được Sở Dịch Lan, con ngươi gã run rẩy, vừa định nói gì đó đã nghe thấy người đàn ông lạnh giọng: "Chuẩn bị tâm lý chưa?"

Chuẩn bị cái gì, trong lòng Trịnh Ca biết rõ.

Trong đường hầm, khi nhìn thấy bộ dáng không biết sống chết của Thẩm Liên, Trịnh Ca đã nghĩ, nếu mình không trốn đi mau, Sở Dịch Lan chắc chắn sẽ tra ra mình. Cấm sóng? Hay là bắt gã đền mạng?

"Rõ ràng trước đây anh rất thích tôi..."

"Cút con mẹ mày đi!" Phùng Duyệt Sơn không nhịn được: "Mày không tự biết anh tao có thích mày hay không à? Anh ấy đối xử với Thẩm Liên thế nào, lại đối xử với mày ra sao? Ăn chút đồ ăn thừa đã cho rằng mình đang ăn quốc yến à? Mày lừa bọn tao cũng thôi đi, đừng lừa luôn chính bản thân mình."

Lời này quá thẳng thắn, lại cộng thêm giọng điệu giễu cợt vốn có của cậu Phùng, không thua gì một búa phủ đầu đập nát chút hy vọng mỏng manh còn sót lại của Trịnh Ca. Đúng vậy, rất nhiều thứ đều là gã lừa mới có được.

Trịnh Ca đứng tại chỗ vừa khóc vừa cười. Phùng Duyệt Sơn cười lạnh: "Giả ngu cũng chẳng có tác dụng gì. Tao muốn nhìn xem lần này Chu Đường Tư lấy gì để bảo vệ mày."

Không, Chu Đường Tư đã vứt Trịnh Ca rồi, Thẩm Liên thầm nghĩ, nếu không Trịnh Ca cũng không điên tới vậy.

"Anh Dịch Lan..." Trịnh Ca gần như là bò tới, như là muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Nhưng gã chưa tới gần đã bị Tôn Bỉnh Hách giơ chân lên đá sang một bên.

"Cút xa chút." Trong mắt Tôn Bỉnh Hách tràn ngập chán ghét.

Trong lúc hoảng hốt, Trịnh Ca nhìn thấy ánh mắt Sở Dịch Lan vô cùng lạnh nhạt, ngay cả thích thú khi nhìn gã đau khổ vùng vẫy xin tha cũng không có.

Trịnh Ca vẫn không hiểu, những thứ này đều được dựng trên cơ sở Thẩm Liên được bình yên vô sự, nếu không Sở Dịch Lan đã tự mình dần gã ra bã rồi.

Lúc Thẩm Liên đi ngang qua bên cạnh Trịnh Ca, đứng trên cao nhìn xuống gã trong chốc lát, sau đó hài lòng nhìn thấy bộ dáng hận không thể chui vào trong khe hở của người này. Nếu nguyên thân nhìn thấy, có lẽ sẽ dễ chịu được phần nào.

Màn đêm buông xuống, tin xấu của Trịnh Ca tựa như hố phân nổ tung. Đừng nói fan, chúng hắt cả lên người của quần chúng ăn dưa luôn.

Lương thiện dễ thương gì đó đều là giả, tài nguyên mấy năm nay của Trịnh Ca từ đâu có? Chu Đường Tư "nối giáo cho giặc", vật hy sinh để trải đường cho tình yêu của hai người họ nhiều không đếm xuể, fan CP cắn sống cắn chết nhưng vừa đẩy ra lại có không ít máu cùng nước mắt ẩn sâu bên dưới.

Cướp vai, bệnh ngôi sao, chủ đích nhằm vào các nghệ sĩ khác, thậm chí các sản phẩm gã đại diện liên tiếp xuất hiện vấn đề... Đều như mưa phùn giội xuống.

Mà lần này, vì ân oán cá nhân, Trịnh Ca lái xe đụng người đã mang tính chất hình sự.

Tin tức về Thẩm Liên lại được che kín không kẽ hở.

Dưa này không chỉ ăn vô cùng hăng say, thậm chí còn khá là buồn nôn.

Tiếng tăm của Trịnh Ca xem như hỏng hết, Chu Đường Tư cũng không tránh thoát được, năm đó được ca tụng là "tổng tài bá đạo cùng siêu sao" có một không hai, bây giờ bị lôi ra quất xác, cổ phiếu của Chu thị cũng bị ảnh hưởng theo.

Tiếp đó, Chu thị cùng công ty giải trí của Trịnh Ca lần lượt đưa ra thông báo, Chu Đường Tư tạm thời bị cắt chức, còn về Trịnh Ca bị lật xe thành như vậy, kết thúc hợp đồng còn nhẹ, sau khi bị cấm sóng còn phải gặp đủ loại bồi thưởng cùng bị kiện.

Sắc trời đen nhánh, gió tuyết đã dừng, bốn phía sáng bừng lửa trại, Thẩm Liên mặc áo lông cao cổ ngồi bên cạnh cũng không thấy lạnh, y rót chén trà, sau đó lấy trà thay rượu kính trời cao.

Kết cục của công thụ chính như vậy, tượng trưng cho sự thay đổi vận mệnh của một số người.

Thẩm Liên ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Dịch Lan mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, một tay cho vào túi quần đứng trước lò nướng, hơi cúi người, trở xiên thịt dê mà mấy phút trước Thẩm Liên nói muốn ăn.

Sở Thường Thích ngã ngựa, Trịnh Ca cùng Chu Đường Tư cũng không còn gây chuyện được nữa, "phụ tá đắc lực" giúp treo cổ vai ác xem như đã bị chém sạch hoàn toàn.

Ánh mắt khi Thẩm Liên nhìn Sở Dịch Lan là dịu dàng, đó là màu hổ phách thuần khiết nhất bao trùm lấy người. Nhưng lúc đối mặt người khác, một khi giẫm phải điểm mấu chốt của y thì y sẽ ăn miếng trả miếng.

"Cậu Thẩm." Không biết Tôn Bỉnh Hách đứng bên cạnh từ lúc nào: "Ánh mắt của cậu đáng sợ quá."

Thẩm Liên cười khẽ: "Anh nói gì vậy không biết."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com