Dù sao thì từ trước đến nay, ông ta chưa từng đối xử dịu dàng, quan tâm với bọn họ như thế này.
“Di nương, đi thôi.”
Di nương vội gật đầu, rồi quay lại dặn dò phụ thân:
“Lão gia phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Ta nhìn bà, có chút lo lắng—sợ bà lại không nỡ rời đi.
Ở kinh thành, ta có một căn nhà rộng ba gian, hiện tại Ninh Trí đang sống ở đó.
Được người người kính trọng, yêu thương, thật lòng đối đãi—một đứa trẻ nhỏ cũng có thể cảm nhận được.
Vừa thấy ta, nó liền vui vẻ chạy tới, hào hứng khoe khoang:
“Mẫu thân, con đã có thể tự mình cưỡi ngựa rồi! Tuy chưa thể phi nước đại, nhưng ít nhất đã có thể tự mình cưỡi một con ngựa!”
Đó cũng là một loại dũng khí.
Ta xoa đầu nó, mỉm cười nói:
“Chờ chúng ta đến Giang Nam, chú ngựa nhỏ của con hẳn cũng sẽ được đưa tới rồi.”
Đôi mắt nó lập tức sáng rực lên, như thể có vì sao lấp lánh bên trong.
Nó ôm chặt lấy ta, liên tục reo lên:
“Tạ ơn mẫu thân!”
Ngày rời kinh thành đi Giang Nam, tại thập lý đình ngoài thành, ta bất ngờ gặp Thái tử.
Ta hành lễ, chân thành nói:
“Hôm đó, đa tạ điện hạ đã vì dân phụ cầu tình.”
Thái tử mỉm cười, giọng điệu ung dung:
“Dù không có cô, phụ hoàng cũng sẽ thành toàn cho nàng. Cô bất quá chỉ là góp thêm chút màu sắc mà thôi, Ngụy phu nhân không cần khách sáo.”
“Hôm nay cô đến đây, là muốn thỉnh phu nhân giúp cô dạy dỗ hai người.”
“?”
Ta thoáng ngỡ ngàng.
Thái tử cười nhàn nhạt, chậm rãi nói:
“Muốn ngồi vững ngôi vị Thái tử, trong tay không thể không có gì.”
Ta hiểu ý hắn.
Làm Thái tử, không thể quá mức keo kiệt, nơi nơi đều cần ngân lượng để ban thưởng, thu phục lòng người.
Nếu quá mức keo kiệt tính toán, dù có là Thái tử, cũng khó có người sẵn lòng đi theo.
Ta khẽ mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
“Điện hạ đã tin tưởng dân phụ, dân phụ nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
Công lao phò rồng, ta cũng muốn có phần.
Còn về Ninh Trí… Không, bây giờ không còn là Ninh Trí nữa.
Ta đã đổi tên cho nó.
Từ nay về sau, nó theo họ ta, gọi là Ngụy Hi Hòa.
Nó vén nhẹ một góc màn xe, ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài, liền bị Thái tử bắt gặp.
Thái tử hơi sững người, rồi bật cười:
“Nếu có một ngày cô thực sự đăng cơ, nhất định không phụ lòng những người đã đi theo cô.”
Ta khẽ cười, mắt nhìn về chân trời xa xăm.
“Điện hạ nhất định sẽ đạt được mong muốn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mười năm ở Giang Nam, Hi Hòa của ta đã trưởng thành thành một thiếu niên tuấn tú phi phàm, võ nghệ có thể lấy một địch mười.
Bái danh sư học đạo, tài hoa hơn người.
Lần này hồi kinh, chúng ta đến để gặt hái quả ngọt của chiến thắng.
Bởi vì—Thái tử đã đăng cơ.
Suốt mười năm qua, một nửa số tiền ta kiếm được đều đặt vào tay Thái tử.
Ngân lượng không ngừng chảy vào, nhân tài dị sĩ được thu phục khắp nơi, giúp hắn thuận lợi từng bước đoạt vị, đường lên ngôi đế vương không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Hắn chiến thắng, chính là khởi đầu cho những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta.
“Mẫu thân.”
Hi Hòa vén rèm xe lên, nụ cười phóng khoáng, rạng rỡ như ánh dương.
Nó đưa tới trước mặt ta một nắm trái cây dại:
“Vừa hái được, còn rất tươi. Mẫu thân, ngoại tổ mẫu, nếm thử đi, ngọt lắm.”
Ta mỉm cười hỏi:
“Con đã ăn chưa?”
Nó cười nhẹ, không đáp.
Những loại trái dại thế này, để hái được một nắm cũng chẳng dễ dàng gì.
Ta nhìn nó, lòng mềm nhũn, dịu giọng nói:
“Ta giữ lại, lát nữa nếu phía trước có quán trà, chúng ta sẽ dừng lại uống một chén trà, cùng nhau chia sẻ.”
“Được, tất cả nghe theo mẫu thân.”
Ngày đặt chân vào kinh thành, gió xuân dịu nhẹ, ánh dương rực rỡ.
“Mẫu thân, phía trước chính là kinh thành rồi.”
“Đi thôi.”
Đệ đệ của ta đã phân gia từ nhiều năm trước.
Ngoại trừ họ Ngụy của ta, đệ ấy chẳng lấy bất cứ thứ gì.
Giờ đây, đệ ấy đã lập gia đình, cưới vợ sinh con, gia đình hòa thuận, viên mãn.
Mẫu thân ở Ngụy gia vẫn mang danh di nương, nhưng giờ đây, bà không còn là một thiếp thất có thể tùy ý bị bắt nạt, trách mắng, trừng phạt hay bán đi nữa.
Đệ đệ của ta đã hồi kinh trước bọn ta hai tháng, lo liệu mọi việc chu toàn.
“Mẫu thân, con thấy cữu cữu rồi.” Hi Hoà quay sang nói với ta.
Người thanh tú như trúc xanh, vừa nhìn thấy bọn ta, gương mặt lập tức lộ rõ vui mừng, nhanh chóng bước lên hành lễ:
“Mẫu thân, tỷ tỷ.”
Sau đó, đệ ấy vội vã quay lại đỡ thê tử, bế con xuống xe ngựa.
Đệ ấy là một người cha tốt, cũng là một người con hiếu thuận, một người đệ đệ mẫu mực, một người cữu cữu tận tâm.
Đệ ấy chính là tấm gương sáng nhất cho các con của mình.
Mẫu thân nhìn nhi tử, nụ cười dịu dàng vô ngần:
“Vào nhà thôi.”
Vừa mới ngồi xuống, phụ thân đã vội vàng chạy đến.
Một bên là thiếp thất ôn nhu như nước, một bên là chính thê lạnh lùng thường xuyên oán trách.
Phụ thân ta không tìm hiểu nguyên nhân, cũng không chịu đối diện với bản chất vấn đề, chỉ ích kỷ lo cho chính mình.
Phận làm con, ta không tiện chỉ thẳng vào mặt ông ta mà mắng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ông ta đối với ta lại vô cùng khách khí, thậm chí còn có phần nịnh bợ.
Đặc biệt là khi nghe tin Hoàng thượng triệu ta vào cung, ánh mắt ông ta lập tức sáng lên, mong chờ ta có thể được ban thưởng, rồi sẽ không quên phần của ông ta.