Trong Hậu Trạch, Không Có Chuyện Gì Là Nhỏ Nhặt

Chương 11



Ta nhàn nhạt đáp:

“Phụ thân cứ yên tâm.”

Hầu gia cũng được triệu vào cung, vì ngoại tổ của ông ta cũng được ban thưởng.

Thái tử năm xưa, giờ đây đã là Hoàng đế.

Mười năm không gặp, trông hắn thay đổi không ít.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lúc còn là Thái tử, hắn thu liễm sự sắc bén, cố ý tỏ ra yếu thế.

Giờ đăng cơ làm đế vương, khí thế lại uy nghi lẫm liệt.

“Dân phụ bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Túi tiền của trẫm, miễn lễ đi.”

“…”

Ta kinh ngạc, không ngờ hắn lại đùa với ta.

Gọi ta là túi tiền của hắn, cũng không hẳn là sai.

Ta và hắn chia năm năm, nhưng phần của hắn là thuần lợi nhuận, còn ta thì phải trả tiền công cho tiểu nhị, chưởng quầy, rồi tiền thưởng, chưa kể có lúc còn phải bù lỗ…

“Đi thôi, trẫm đưa nàng đi dạo một vòng.”

Ta không muốn đi lắm.

Cô nam quả nữ, rất dễ trở thành đề tài cho miệng lưỡi thiên hạ.

Ta tuyệt đối không muốn vướng vào bất kỳ lời đồn tình ái nào liên quan đến Hoàng đế.

Hắn thản nhiên nói:

“Những năm qua, nàng đã giúp trẫm rất nhiều. Giờ trẫm đã ngồi trên ngai vàng này, dẫn nàng đi dạo trong cung cũng là điều nên làm.”

Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể cúi đầu đáp:

“Dân phụ tuân chỉ.”

Hắn có vẻ có nhiều chuyện muốn nói.

Một nhành hoa, một tán cây, hắn đều chậm rãi kể về từng điều nhỏ nhặt, nhưng ta nghe vô cùng nhạt nhẽo.

Những thứ này, ta ở ngoài cung đã thấy đến phát chán.

Cuối cùng, hắn dẫn ta lên tường thành, cùng nhìn về thành Trường An xa hoa tráng lệ.

“Đợi đến khi trời tối, vạn nhà lên đèn, lại là một cảnh sắc khác.”

Ta khẽ cười—hắn quả nhiên có dụng ý khác.

“Đến lúc đó, nhà dân phụ cũng là một trong những ngọn đèn đó, cùng với hàng nghìn hàng vạn dân chúng, đều là thần dân của Hoàng thượng.”

“…”

Hắn nhìn ta, không nói gì.

Hoàng thượng im lặng hồi lâu, rồi khẽ hỏi:

“Nàng thực sự không hiểu tâm ý của trẫm sao?”

Ta cúi đầu, giọng điềm tĩnh:

“Hiểu, nhưng không dám, cũng không thể đáp lại.”

“Dân phụ coi Hoàng thượng là tri kỷ, là bằng hữu, là chỗ dựa vững chắc, cũng là quân vương.”

“Người là quân, dân phụ là thần. Dân phụ nguyện vì quân mà sống, vì quân mà chết, nguyện vì quân mà dấn thân vào nước sôi lửa bỏng. Dân phụ trung quân, cũng yêu quân.”

“Nhưng tình yêu này không giống thứ tình yêu kia.”

Bao nhiêu năm qua, ta đã nhìn thấu tất cả.

Những chuyện tình ái si mê, suy cho cùng cũng chỉ là phù du.

Không bằng tiền bạc, tài sản, những thứ ấy thực tế hơn nhiều.

Có bạc trong tay, muốn gì mà không có?

Hoàng đế nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi nói:

“Nếu trẫm nhất quyết giữ nàng lại trong cung thì sao?”

Ta bình thản đáp, ánh mắt kiên định:

“Người sẽ không làm vậy.”

Rồi ta quỳ xuống, cúi đầu sát đất, giọng nói tha thiết:

“Người là minh quân, là Hoàng đế cao minh có tầm nhìn xa rộng.”

Hắn khẽ thở dài, ánh mắt phức tạp:

“Nhưng nàng là một nữ tử phi thường như vậy, trẫm thực sự không muốn buông tay…”

Haizz, nam nhân…

Lời lẽ hoa mỹ đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là một chút hứng thú chinh phục mà thôi.

Ta khẽ cười, nhẹ nhàng nói:

“Thiên hạ này, người xứng danh kỳ nữ chỉ có hai người.”

“Thái hậu nương nương vì người mà bôn ba nơi hậu cung suốt mấy chục năm, hao tổn tâm huyết, mái tóc bạc trắng—bà mới thực sự là bậc kỳ nữ.”

“Hoàng hậu nương nương cùng người tình sâu nghĩa nặng, đồng cam cộng khổ, trước sau không thay lòng đổi dạ. Suốt mười năm qua, nương nương thường xuyên gửi thư cho dân phụ, nhờ dân phụ tìm kiếm kỳ trân dị dược. Nàng vì người mà dốc hết tinh thần, nàng cũng là một bậc kỳ nữ.”

Hoàng đế sững người trong chốc lát, rồi bật cười sảng khoái:

“Nàng đúng là miệng lưỡi sắc bén.”

“Bình thân đi.”

Từ trong cung đi ra, ta đã từ một nữ thương nhân bình thường mà một bước hóa thành Lão Phong Quân, còn Hi Hòa được phong làm Vạn Hi Hầu.

Tước vị này sẽ được truyền qua ba đời, sau đó mới bị hạ bậc hoặc xóa bỏ.

Ta tựa vào xe ngựa, bật cười ha hả.

Cười đến mức nước mắt tuôn trào.

Những thứ ta từng không thể với tới, nay đã chân chính thuộc về ta.

Con trai, quyền thế, tiền tài.

Vừa về đến nhà, người trong cung đã đến tuyên chỉ.

“Chúc mừng Ngụy Lão Thái Quân, chúc mừng Vạn Hi Hầu!”

Khách đến chúc mừng nhiều vô số kể.

Người quen biết, kẻ xa lạ.

Họ đến chúc mừng, ta cũng không thể đuổi ra ngoài, chỉ có thể cười tiếp khách, chọn ngày mở tiệc mừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng điều ta không ngờ nhất—Hầu phu nhân đích thân đến cửa.

Càng không ngờ rằng, bà ta không thể sinh được đứa con kia.

Giờ đây, bà ta như một lão bà bảy mươi tuổi, tóc bạc đầy đầu, đi đứng phải có người dìu đỡ.

“…”

Bà ta nhìn ta, cất giọng khàn khàn:

“Không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như vậy.”

Ta lắng nghe lời tâng bốc không chút thật lòng ấy, trong lòng vô cùng bình thản.

Năm đó, ta từng cảm kích bà ta đã chăm sóc Hi Hòa, cho ta cơ hội rời khỏi Hầu phủ, tạo dựng thế lực của riêng mình.

Bà ta nghẹn giọng hỏi:

“Ta có thể gặp Ninh Trí một lần không?”

Ta mỉm cười, chậm rãi sửa lại:

“Hầu phu nhân, nó tên là Hi Hòa.”

Ta sai người đi mời Hi Hòa đến.

Chẳng bao lâu sau, nó bước vào, dáng vẻ tiêu sái phong nhã, cử chỉ đoan chính, khom người hành lễ.

“Hầu phu nhân an khang.”

Bà ta nhìn nó, nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói:

“Ngươi đã dạy dỗ đứa trẻ này rất tốt.”

Nhưng kỳ thực, ta chưa từng dạy Hi Hòa điều gì quá nhiều.

Ta chỉ đơn giản là dành cho Hi Hòa một tình mẫu tử độc nhất vô nhị.

Dù bất cứ lúc nào, ta cũng luôn thiên vị nó.

Ta ủng hộ mọi sở thích, mọi quyết định của nó.

Ta tán dương mọi thành tựu của nó—

Mỗi nét chữ nó viết đều tinh tế, từng bức tranh nó vẽ đều sống động. Lần đầu tiên gảy đàn thành khúc, mỗi mũi tên b.ắ.n trúng hồng tâm, từng khoảnh khắc nó cưỡi ngựa tung hoành—ta đều ghi nhớ.

Lần nó một mình xông vào sào huyệt sơn tặc để cứu người.

Ta đau lòng, nhưng cũng hết lòng khẳng định nó.

Khi Hầu phu nhân rời đi, Hi Hòa đưa tay đỡ bà ta:

“Vãn bối tiễn Hầu phu nhân một đoạn.”

Nó là một đứa trẻ tốt.

Dù từng bị vứt bỏ, nhưng vẫn nhớ đến ơn dưỡng dục.

Ta quả thật đã dạy nó rất tốt, rất rất tốt.

Lại một lần nữa gặp Mẫn Nghênh Hà, hắn đã bị giáng chức, ngập trong men rượu tại một tửu lâu.

Thật không may, đây lại là tửu lâu của ta.

Hắn uống đến say mèm, dáng vẻ vô dụng đến mức không thể nâng lên, thối nát đến mức không thể sửa chữa.

Hắn cũng nhìn thấy ta.

Không thể không thừa nhận, năm đó, ta thực sự quá thiển cận.

Loại rác rưởi này còn dám tự xưng là tuấn tú phong lưu.

Phì.

Đúng là làm ô uế mắt ta.

“Ngụy thị?”

Hắn lảo đảo đuổi theo, nhưng bị người ta chặn lại.

Năm đó, hắn vứt bỏ ta như giày rách.

Bây giờ, đừng có hòng bám lấy mà chiếm lợi từ ta.

Rồi đến đích mẫu của ta.

Năm đó, bà ta cao cao tại thượng, còn bây giờ, lại cúi mình khiêm nhường, khẩn thiết cầu xin ta:

“Hãy đưa tỷ tỷ của con từ Hầu phủ về đi.”

“?”

Ta thực sự kinh ngạc đến sững người.

Tam Hoàng tử thất bại trong việc đoạt vị nên hắn đã tự sát.

Còn đích tỷ—lại trở thành thiếp của Mẫn Nghênh Hà?!

Nàng ta đang nghĩ gì vậy? Não có vấn đề sao?

“Sau khi thất sủng, nàng ta bị đưa vào am ni cô, sau đó Mẫn Nghênh Hà lại giúp nàng giả chết…”

Một vòng luẩn quẩn, cuối cùng đích tỷ mất đi tình yêu mà mình hằng ao ước, lại quay về với người chồng từng bị nàng ta vứt bỏ.

Không chỉ vậy, còn tự hạ thấp thân phận làm thiếp, phá nát cả lòng tự tôn của chính mình.

Kẻ đã hoàn toàn buông xuôi như vậy, không đáng để bất kỳ ai đồng cảm.

Càng không đáng để ta ra tay giúp đỡ.

Ta bình thản nói:

“Chuyện này con không giúp được, mẫu thân hãy về đi.”

Sau đó, ta trực tiếp sai người ép bà ta quay về Ngụy gia.

Năm đó, dù không có Mẫn Nghênh Hà, hôn sự của ta cũng chẳng thể do ta tự quyết.

Nhưng giờ đây, ta không còn bị bất cứ ai khống chế nữa.

Lần này xuất hành, mục đích chính của chúng ta không phải là kiếm tiền, mà là du ngoạn thiên hạ.

Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường.

Chỉ khi thực sự nhìn thấu khổ ải chốn nhân gian, sau này khi bước vào triều đình, mới có thể trở thành một vị quan tận tâm vì dân.

“Mẫu thân, người đã ngồi vững chưa? Chúng ta sắp khởi hành rồi.”

Ngoài xe, giọng Hi Hòa vang lên.

Ta khẽ mỉm cười:

“Đi thôi.”

Lần sau trở về, sẽ là ngày Hi Hòa thành thân, bước vào triều đình làm quan.

Ta thật sự rất mong chờ ngày đó.

Hết.