Trong Hậu Trạch, Không Có Chuyện Gì Là Nhỏ Nhặt

Chương 3



Phòng ngủ và tiểu sảnh của Hầu phu nhân ta không thể vào, chỉ có thể ngồi ở thiên sảnh một lát, uống một chén trà rồi rời đi.

Vị đích nữ xuất thân từ phủ Quốc công này, quả thực có tư cách và vốn liếng để kiêu ngạo.

Dẫu vậy, Phó di nương đối với ta đã hòa nhã hơn nhiều.

Mẫn Nghênh Hà không nói gì, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đưa bạc cho ta, bảo ta mang đi sắm sửa chút đồ để hiếu kính Hầu phu nhân.

“Đừng quá dè dặt, lúc cần tiêu thì đừng tiếc.”

Ta muốn nói rằng, bạc phải dùng đúng chỗ.

Đồ rẻ tiền, Hầu phu nhân không thèm để mắt, còn thứ quá đắt đỏ, Mẫn Nghênh Hà lại mua không nổi.

Còn phần của hồi môn của ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng mang ra bù đắp cho hắn.

Giữa ta và hắn, tình cảm vẫn chưa đến mức khiến ta có thể vì hắn mà không tiếc tất cả.

Thành thân bảy tháng, ta mang thai hai tháng.

Đứa trẻ trong bụng ta là đứa cháu đầu tiên của Hầu phủ, Phó di nương vui mừng khôn xiết, mở hẳn kho riêng, chọn mấy món tốt tặng ta.

Bà còn nói, nếu ta sinh được con trai, sẽ thưởng thêm không ít đồ tốt.

Hầu gia cũng sai người đưa đến mấy vị thuốc bổ, tiền tiêu vặt hằng tháng lập tức tăng gấp đôi.

Mấy vị di nương trong phủ bắt đầu sốt ruột, vội vã đến cầu xin Hầu phu nhân, mong bà ra mặt giúp con trai mình chọn một mối hôn sự thích hợp.

Nhưng Hầu phu nhân chẳng gặp ai, cũng chẳng quan tâm.

Bọn họ lại tìm đến Lão phu nhân, nhưng bà đã sớm ăn chay niệm Phật, suốt ngày không bước chân ra khỏi cửa thiền. Những mối giao tình năm xưa cũng đã nhạt đến mức không thể nhạt hơn.

Những gia tộc danh giá không thèm để mắt đến thứ tử của Hầu phủ, mà những nhà môn hộ thấp hơn lại không muốn gả con cho họ.

Bọn hạ nhân thì càng biết gió chiều nào xoay chiều nấy, tâng bốc ta lên tận mây xanh.

Nếu ta ngu ngốc một chút, e rằng đã sớm không biết trời cao đất dày mà trở nên kiêu căng ngạo mạn.

Dẫu sao, trời muốn diệt ai, trước hết sẽ khiến kẻ đó cuồng vọng.

Mà ta đâu phải chán sống rồi.

Dù đang mang thai, ta vẫn kiên trì đến viện của Hầu phu nhân ngồi một lát mỗi ngày, bất kể bà có gặp ta hay không.

Hôm ấy mưa như trút nước, ta lại đến viện của Hầu phu nhân như thường lệ.

Bà đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn ta.

“Ngươi tên là Ngụy Quân?”

“Vâng.”

Bà quan sát ta một lúc, rồi ánh mắt dời xuống bụng ta.

“Chừng nào sinh?”

“Đại phu nói khoảng tháng Hai năm sau.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hầu phu nhân im lặng thật lâu, sau đó chỉ phất tay, bảo ta trở về.

Ta không rõ bà có ý gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng hôm sau, bà lại chủ động nói với ta vài câu, còn hỏi ta có chỗ nào không khỏe không.

Bà không giỏi quan tâm người khác, cũng chẳng biết cách trò chuyện, chỉ hỏi vài câu qua loa, rồi ánh mắt lại dừng trên bụng ta.

Mấy hôm sau, đích mẫu dẫn theo di nương đến Hầu phủ.

Hầu phu nhân không đích thân tiếp đón, chỉ để bọn họ đến thẳng viện của ta.

Sau khi nói vài câu khách sáo, đích mẫu bảo muốn đi dạo trong hoa viên, để di nương ở lại trò chuyện với ta.

Di nương nắm tay ta, nhẹ giọng cảm thán:

“Quân nhi, thật tốt quá.”

Ta muốn nói với di nương rằng…

Ta có thai, là chuyện vui buồn lẫn lộn.

“Di nương, Hầu phu nhân có lẽ đã để mắt đến đứa trẻ trong bụng con.”

Di nương sững sờ trong thoáng chốc, rồi mỉm cười:

“Đó là chuyện tốt mà, nếu được nuôi dưỡng bên cạnh Hầu phu nhân…”

Nhưng ngay sau đó, bà chợt hiểu ra nỗi lo lắng trong lòng ta.

Lỡ như xảy ra chuyện, bà ta sẽ “giữ con, bỏ mẹ”…

“Chuyện này…” Di nương nghẹn lại, suýt nữa không thốt nên lời.

“Di nương đừng hoảng, chắc là do con nghĩ nhiều thôi, nhưng dù sao cũng phải phòng ngừa bất trắc.”

Đứa trẻ có thể để Hầu phu nhân nuôi dưỡng.

Nếu là con trai, tám chín phần là tương lai Hầu phủ sẽ thuộc về nó.

Nếu là con gái, cũng có thể lớn lên trong nhung lụa, được nuôi dạy cẩn thận, so với theo ta thì tốt hơn nhiều.

Nhưng ta cũng muốn sống.

Người c.h.ế.t thì như đèn cạn dầu, chỉ khi còn sống, ta mới có cơ hội trở mình.

“Vậy phải làm sao?” Di nương hỏi.

“Di nương về nói với đích mẫu, tìm cho con một ma ma đáng tin cậy, tốt nhất là biết đỡ đẻ, hiểu chút y thuật, và nếu có thể, biết ít võ nghệ thì càng tốt.”

Người như thế không dễ tìm.

Dù có tìm được, giá cũng không hề rẻ.

Nhưng vì mạng sống của ta, số bạc này nhất định phải bỏ ra.

Ta lấy ra mấy tờ ngân phiếu, đưa cho di nương.

Bà chần chừ một lát, rồi nhận lấy, cẩn thận nhét vào ống tay áo.

“Con yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tìm người đưa đến.”

Gần đây, Mẫn Nghênh Hà có chút khác thường, luôn liếc mắt đưa tình với một nha hoàn trong viện ta.

Ta đoán hai người họ đã có tư tình, chẳng bao lâu sau, ta liền tìm được chứng cứ.

”…”