Trong Hậu Trạch, Không Có Chuyện Gì Là Nhỏ Nhặt

Chương 4



Từ xưa đến nay, nam nhân phần nhiều đều bạc bẽo.

Hắn cưới ta vốn dĩ là chuyện bất đắc dĩ, giữa chúng ta chưa từng có tình yêu.

Ta cũng chẳng phải giai nhân khuynh quốc, càng không phải tài nữ danh môn, lại không có chỗ dựa vững chắc để ép hắn phải khúm núm nhún nhường.

Ngược lại, chính ta mới là người phải sống dưới cái bóng của hắn, từng bước thận trọng.

Ta lặng lẽ suy nghĩ thật lâu, rồi mới đến tìm Phó di nương bàn bạc, hỏi bà có nên để Mẫn Nghênh Hà nạp thiếp hay không.

Phó di nương khen ta hiền thục, rồi thuận miệng nói rằng cháu gái bên nhà mẹ đẻ của bà vừa hay đã đến tuổi, chính là lựa chọn thích hợp nhất.

“Còn chuyện của tướng công…”

“Cứ để ta nói với nó. Con đang mang thai, dưỡng thai quan trọng hơn.”

Bản thân bà ta làm thiếp, nay lại muốn đưa cháu gái mình vào con đường đó.

Trong khi đó, nha hoàn bên cạnh ta mấy lần muốn nói lại thôi.

Ta giả vờ không thấy, cứ để nàng ta sốt ruột đi.

Thật sự cho rằng làm thiếp là chuyện tốt đẹp sao? Chẳng qua chỉ là bước đầu đặt chân vào hố lửa mà thôi.

Biểu muội của Mẫn Nghênh Hà rất nhanh đã được đưa vào phủ.

Một nữ tử trông dịu dàng ôn nhu như nước, lại là biểu muội của hắn, tình cảm đương nhiên khác biệt.

Đối với việc nạp nàng ta làm thiếp, Mẫn Nghênh Hà vui vẻ đồng ý, còn không ngớt lời khen ta hiền lương thục đức, bảo ta sau này hãy đối xử tốt với Tiểu Phó thị.

Khi ta đến thỉnh an Hầu phu nhân, bà bỗng nhiên hỏi:

“Đưa phu quân ra ngoài, ngươi có thấy khó chịu không? Tim có đau không?”

Ta khẽ cười, đáp:

“Ai lại không muốn một đời một kiếp một đôi người? Nhưng sống trong nội trạch này, vốn dĩ không thể làm chủ chính mình. Ta không thể tự quyết hôn sự của mình, cũng không thể quyết định để hắn chỉ có mình ta. Ta không có tự tin đó, càng không có tư cách.”

Hầu phu nhân trầm mặc một lát, rồi nhẹ giọng nói:

“Ngươi còn trẻ mà đã nhìn thấu như vậy.”

Không phải ta hiểu chuyện, mà là ta biết thân biết phận.

Nếu không biết thân biết phận, ta nào có thể gả được vào một gia đình tốt như thế này?

Khi ta mang thai được tám tháng, ma ma thích hợp vẫn chưa tìm được.

Trong khi đó, Tiểu Phó thị lại may mắn có thai.

Mẫn Nghênh Hà đối với nàng ta dịu dàng săn sóc hơn hẳn so với khi ta mang thai, thái độ khác nhau một trời một vực.

Nàng ta rạng rỡ hạnh phúc, gặp ta ở chỗ Phó di nương còn không quên châm chọc vài câu, thể hiện tham vọng rõ ràng.

Hầu phu nhân hỏi ta:

“Ngươi có lo lắng mình sinh con gái, còn Tiểu Phó thị lại sinh con trai không?”

Ta lắc đầu.

“Điều duy nhất ta sợ, là khó sinh mà không giữ được mạng.”

Sau đó, ta quỳ xuống trước mặt bà, cúi đầu cầu xin:

“Phu nhân, xin người bảo vệ ta.”

Bà không đáp lời.

Chỉ bảo ta về nghỉ ngơi, dưỡng thai cho tốt, không cần đến viện của bà nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngày sinh cận kề, vẫn chưa có tin tức từ di nương.

“Thời vận đã định, chỉ có thể thuận theo trời thôi.”

Đêm trước khi sinh, ta vẫn dặn dò nha hoàn:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Nếu ta khó sinh…”

“Cứ giữ lại đứa trẻ.”

Ta muốn giữ mạng mình, nhưng lại không nỡ bỏ đứa trẻ.

Không có ta, Hầu phu nhân liệu có mang con ta về nuôi không?

Chỉ khi thực sự trải qua cơn đau thấu tim gan, ta mới thấm thía—con hướng về sự sống, còn mẹ lại cận kề cái chết, ân tình sinh dưỡng sâu nặng biết bao.

Cơn đau hành hạ ta thật lâu, cuối cùng cũng sinh được đứa trẻ.

Ta mơ hồ nghe có người nói:

“Chúc mừng Đại thiếu phu nhân, người đã hạ sinh một tiểu công tử.”

Ngay sau đó, nha hoàn tư thông với Mẫn Nghênh Hà bưng thuốc tới, có người giữ chặt ta, ép ta uống.

Lúc ấy ta mới bừng tỉnh—người muốn lấy mạng ta, không phải Hầu phu nhân, mà chính là trượng phu của ta, Mẫn Nghênh Hà!

“Không…”

Ta gắng sức đẩy nàng ta ra, cố gào lên.

Nàng ta hoảng hốt, cuống cuồng lấy tay bịt chặt miệng ta.

Sự sợ hãi cuồn cuộn trào lên.

Ta giãy giụa hết sức, tuyệt vọng đến cực điểm.

Bên ngoài, đứa con ta vừa sinh ra cũng cất tiếng khóc lớn, như thể cảm nhận được mẫu thân nó đang cận kề với cái chết.

Ta thậm chí còn chưa kịp nhìn con lấy một lần—thật đáng tiếc.

Đúng lúc đó, có người bước vào, giận dữ quát lớn:

“To gan! Một đám cẩi nô tài dám mưu hại Đại thiếu phu nhân, kéo xuống nhốt lại, chờ xử lý!”

Là Lâm ma ma bên cạnh Hầu phu nhân.

Ta từng lén lút tặng bà ta hai chiếc hà bao, tổng cộng hai trăm lượng bạc.

Giờ phút này, ta cảm thấy mình vô cùng may mắn—cuối cùng, cuối cùng cũng giữ được mạng mình.

Lúc tỉnh lại, ta vẫn nằm trong viện của chính mình.

Người chăm sóc ta là Lâm ma ma.

Bà mỉm cười, dịu giọng hỏi:

“Đại thiếu phu nhân tỉnh rồi, thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”

Ta nhìn bà, giọng khàn khàn:

“Lâm ma ma.”

“Nô tỳ ở đây.”

“Đa tạ bà.”

Bà ta cười khẽ:

“Đại thiếu phu nhân nên cảm tạ phu nhân, cũng nên cảm thấy may mắn vì người và tiểu công tử mẫu tử tình thâm.”