Trong Hậu Trạch, Không Có Chuyện Gì Là Nhỏ Nhặt

Chương 8



Sau đó lập tức xoay người, chạy thẳng đến tiểu viện.

Ninh Trí vừa thấy ta liền nhào vào lòng, nước mắt đầm đìa, giọng nghẹn ngào:

“Mẫu thân.”

Nó run rẩy ôm ta, hỏi trong tiếng khóc:

“Mẫu thân, tổ mẫu không cần con nữa, người… có phải cũng không cần con không?”

Ta siết chặt lấy con, nhẹ giọng trấn an:

“Không đâu, mẫu thân mãi mãi cần con.”

Dù là khi con còn trong bụng, hay lúc trước đây, bây giờ, hoặc sau này.

Ta đều cần con.

Ta nói với Hầu phu nhân rằng ta muốn đưa Ninh Trí ra trang viên dưỡng bệnh.

Bệnh đậu mùa không phải trò đùa, nếu thực sự mắc phải, nhất định phải được chăm sóc chu đáo.

Bà ta không chút do dự, lập tức đồng ý.

Từ nhỏ đến giờ, Ninh Trí rất ít khi được ra khỏi Hầu phủ.

Ta từng muốn đưa con ra ngoài chơi, nhưng Hầu phu nhân không cho phép.

Giờ thì tốt rồi.

Từ nay về sau, ta có thể để con sống một cuộc đời tự do tự tại hơn.

Bệnh đậu mùa có thể lấy mạng người…

Nhưng may mắn thay, Ninh Trí không thực sự nhiễm căn bệnh ấy.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chỉ là ăn phải thứ gì đó không hợp, khiến phát ban, triệu chứng rất giống bệnh đậu mùa mà thôi.

Nhưng ta tuyệt đối sẽ không để con quay về Hầu phủ nữa.

Vậy nên—ta để Ninh Trí qua đời vì bạo bệnh.

Hầu phủ mất đi một đứa cháu đích tôn, nhưng dường như chẳng ai đau lòng.

Họ vẫn ăn, vẫn uống, chẳng một ai thực sự tiếc thương một đứa trẻ.

Tiểu Phó thị đến trước mặt ta, giọng điệu mỉa mai:

“Dù ta sinh ba đứa con gái, nhưng ít ra, chúng vẫn còn sống.”

Phó di nương thì cười nhạt:

“Ta đã nói từ trước rồi, đứa bé đó chắc chắn là kẻ bạc mệnh. Giờ thì thấy chưa, mới mấy tuổi đã c.h.ế.t yểu rồi!”

Ta coi như không nghe thấy gì, chỉ bắt đầu cho người thu dọn đồ đạc còn sót lại trong Hầu phủ.

Thật ra cũng chẳng có gì đáng giá.

Những món hồi môn quan trọng, ta sớm đã chuyển ra khỏi phủ từ lâu.

Chỉ có sính lễ năm đó—tất cả vẫn còn nguyên vẹn, ta chưa từng động đến dù chỉ một món.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta dùng tám phần tài sản của mình, cuối cùng cũng gặp được người tôn quý nhất thiên hạ.

Hắn khoác long bào, uy nghi bức người, dù trên mặt có ý cười, nhưng ta vẫn không dám nhìn thẳng.

Sau lưng hắn, phụ thân ta và Hầu gia đều đứng đó, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Họ nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, người đã giải quyết vấn đề lương thảo trong ba năm cho binh sĩ ở biên cương, còn chu cấp áo ấm cho họ suốt một mùa đông dài khắc nghiệt—lại chính là ta.

Hoàng đế nhìn ta, chậm rãi cất giọng:

“Nói xem, ngươi muốn được ban thưởng gì?”

Ta cúi đầu, giọng kiên định:

“Bẩm Hoàng thượng, dân phụ muốn một bức thư hòa ly, để con trai dân phụ cắt đứt quan hệ với nhà họ Mẫn.”

Hoàng đế bật cười, quay sang hỏi:

“Mẫn ái khanh, ngươi thấy thế nào?”

“Thần, thần…” Mẫn Hầu gia cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi.

Phụ thân ta vội vã tiến lên, hoảng hốt nói:

“Hoàng thượng, tiểu nữ đang làm loạn, nó…”

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế, bình tĩnh nói:

“Hoàng thượng, dân phụ và Mẫn công tử vốn không có tình cảm.”

“Nhiều năm qua, hắn chưa từng quan tâm, yêu thương dân phụ dù chỉ một chút.”

“Ngay cả khi con trai hắn sống hay chết, hắn cũng không hề đoái hoài.”

“Di nương của hắn thì nguyền rủa con trai dân phụ yểu mệnh, đối với dân phụ thì chỉ biết đánh mắng không thôi, chưa từng xem dân phụ là con người.”

“Dân phụ đã hoàn toàn thất vọng với bọn họ. Nếu miễn cưỡng tiếp tục chung sống, cũng chỉ là khiến đôi bên thêm hận thù mà thôi.”

“Xin Hoàng thượng rủ lòng thương xót.”

Ta quỳ xuống, cúi rạp người trên nền đất.

Hoàng đế trầm mặc.

Hầu gia và phụ thân ta cũng không dám lên tiếng.

Bất ngờ, Thái tử bước ra, ôn tồn nói:

“Phụ hoàng, Ngụy phu nhân phẩm hạnh cao khiết, hiểu được tình thế khẩn cấp của triều đình, nên đã chủ động xuất kho lương thực, dốc hết toàn bộ thóc gạo trong tay.”

“Không những thế, nàng còn bỏ tiền bạc ra mua thêm, đảm bảo lương thực đủ dùng trong ba năm cho binh lính ngoài biên cương, lại còn cung ứng đủ áo ấm cho họ trong mùa đông khắc nghiệt, giúp triều đình giải quyết cơn nguy cấp.”

"Phụ hoàng là minh quân yêu dân, luôn thấu hiểu lòng dân. Ngụy phu nhân vì đại nghĩa, xin người thành toàn cho nàng.”

Hoàng đế chậm rãi lần chuỗi ngọc trong tay, im lặng suy nghĩ hồi lâu, rồi nói:

“Những lời Thái tử nói cũng có lý. Ngụy thị hành sự nghĩa hiệp, không tiếc dốc hết gia sản để giúp trẫm giải quyết nỗi ưu phiền, công lao xứng đáng được ban thưởng.”

“Vàng bạc tài sản đều chỉ là vật ngoài thân, với bản lĩnh của ngươi, cũng có thể kiếm lại được. Một nữ tử như ngươi mà bị trói buộc trong nội trạch, thực sự đáng tiếc.”

“Trẫm chuẩn ngươi hòa ly, con trai ngươi cũng sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với họ Mẫn, xóa tên khỏi gia phả Mẫn thị.”