Trong Hậu Trạch, Không Có Chuyện Gì Là Nhỏ Nhặt

Chương 7



Ta mang theo toàn bộ ngân phiếu, lập tức đi thẳng đến tiệm môi giới.

Ở phía Đông Thành, ta thuê hai gian cửa hàng.

Tại Nam Thành và Bắc Thành, mỗi nơi ta mua một gian.

Ta đến nha hành mua ba gia đình, tổng cộng mười một người, sau đó suy nghĩ một chút liền mua thêm ba tiểu tư.

Tiểu tư sẽ phụ trách chạy việc, vận chuyển hàng hóa, còn ai biết chữ, biết tính toán sổ sách sẽ được giữ lại làm chưởng quầy trong cửa hàng.

Khi trở về Hầu phủ, ta mệt đến mức lưng cũng thẳng không nổi.

Phó di nương sai người đến gọi ta qua hỏi chuyện.

Ta giả vờ như không nghe thấy, không đi.

Ta cứ tưởng hôm nay có thể được yên tĩnh một chút, nào ngờ Phó di nương lại tự mình tìm đến.

Vừa vào cửa, bà ta không nói một lời liền vung tay tát ta mấy cái.

Những lời lẽ thô tục, độc địa cứ thế tuôn ra từ miệng bà ta.

“Ngươi nghĩ con trai ngươi theo Hầu phu nhân là có thể sống lâu sao? Con trai bà ta là một kẻ bạc mệnh, con trai ngươi cũng sẽ yểu mạng như vậy thôi!”

Mắng ta, nguyền rủa ta, ta có thể nhẫn.

Nhưng nguyền rủa con ta, thì không thể.

Ta lập tức lao tới, đẩy mạnh bà ta ngã lăn xuống đất.

“A!”

Bà ta hét lên thất thanh, lập tức ra lệnh cho ma ma và nha hoàn bên cạnh khống chế ta để đánh đập.

Nha hoàn trong viện ta cũng xông lên kéo bọn họ ra, cảnh tượng nhất thời hỗn loạn vô cùng.

Giữa cảnh tượng rối ren ấy, một giọng nói trầm lạnh vang lên.

Không ai biết Lâm ma ma đã đứng đó từ bao giờ, cũng không rõ bà ta đã nghe được bao nhiêu.

Phó di nương bị cấm túc.

Mẫn Nghênh Hà không đến tìm ta gây chuyện.

Hầu phu nhân cũng không gọi ta qua hỏi han.

Lâm ma ma chỉ mang đến một lời nhắn:

“Ngươi có thể đến thăm đứa trẻ bất cứ lúc nào, nhưng không thể bế nó đi.”

Ta nghĩ, điều ta có thể làm, chính là dốc hết sức mà kiếm tiền.

Bám chặt lấy mọi cơ hội có thể để kiếm tiền.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã năm năm.

Đã có quá nhiều chuyện xảy ra.

Tiểu Phó thị lần lượt sinh ba đứa con gái.

Mẫn Nghênh Hà lại nạp thêm hai người thiếp, mỗi người sinh được một con trai.

Hắn đối với ta vẫn luôn lạnh nhạt, chưa từng có chút sắc mặt hòa nhã, cũng chưa bao giờ đặt chân vào viện của ta.

Dù tình cờ chạm mặt, ánh mắt chán ghét của hắn chưa bao giờ phai nhạt.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Còn ta…

Ta kiếm được rất nhiều, rất nhiều bạc.

Không dám nói là đệ nhất phú thương trong thiên hạ, nhưng cũng có thể coi là phú giáp một phương.

Ninh Trí thông minh, ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại ham học.

Từ khi bắt đầu khai tâm học chữ, phu tử luôn khen ngợi nó không ngớt.

Nhưng điều khiến ta kinh ngạc nhất chính là—Hầu phu nhân có thai.

Trong phủ bắt đầu lan truyền rằng bà ta sắp sinh ra một đích tử thực sự.

Mà Ninh Trí thì rõ ràng đã bị lạnh nhạt đi rất nhiều.

Sự khác biệt là gì?

Ninh Trí bắt đầu bám lấy ta, mong muốn được ở bên ta lâu hơn, thậm chí còn muốn đi theo ta rời khỏi nơi này.

Ta ôm con vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:

“Ninh Trí, con hãy chờ mẫu thân thêm một thời gian nữa. Mẫu thân nhất định sẽ đưa con rời khỏi đây.”

Bao nhiêu năm nay, tất cả những nỗ lực của ta đều là vì con.

Giờ đây, việc Hầu phu nhân mang thai càng khiến ta thêm kiên quyết phải đưa con đi.

Nhưng ta muốn đường hoàng mà rời khỏi đây, vậy nên phải có hành động.

Ta tìm Hầu phu nhân, bàn bạc với bà ta về việc sắp xếp hai người đáng tin cậy bên cạnh Ninh Trí.

Người của ta đã chuẩn bị sẵn, hiện đang trên đường đến kinh thành.

Nhưng có những lúc, tai họa lại đến một cách bất ngờ nhất.

Ninh Trí mắc phải bệnh đậu mùa.

Gần như ngay lập tức, nó bị nhốt vào tiểu viện xa xôi hẻo lánh nhất trong Hầu phủ.

Chỉ có một mình.

Khi ta nhận được tin, vội vàng chạy về, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc xé gan xé ruột của con.

Hầu phu nhân đứng trước mặt ta, giọng nói lạnh lùng:

“Ta không thể lấy tính mạng của mình và đứa bé ra đánh cược.”

“Đó là con của ngươi, ngươi đưa nó đi đi. Từ nay về sau, không cần đến gặp ta nữa.”

”…”

Ta lặng lẽ nhìn Hầu phu nhân.

Những năm qua, ta đã quá đề cao bà ta.

Hầu phu nhân đối với Ninh Trí, có lẽ chưa từng thực sự yêu thương.

Bà ta chỉ xem nó như một món đồ chơi, một thứ để tiêu khiển mà thôi.

Giờ đây, bà ta sắp có con ruột của mình. Nếu đứa trẻ đó là đích tử, vậy thì Ninh Trí chính là cái gai trong cổ họng, cũng là vật cản trên con đường tranh đoạt của con bà ta.

Ta nhìn bà ta, khẽ cười, cúi người hành lễ:

“Đa tạ phu nhân đã chiếu cố mấy năm qua.”