Trọng Sinh Cứu Rỗi Mẹ Khỏi Gia Đình Hút Máu
1
"Chết tiệt, có người nhảy lầu!"
"Thật kinh khủng, đầu bà ấy nát như dưa hấu, văng tung tóe trên mặt đất..."
"Trẻ con đừng nhìn, mau gọi cảnh sát!"
Dưới lầu đột nhiên tụ tập một đám đông.
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Tôi đeo cặp sách đi ngang qua, chẳng có ý định chen vào xem náo nhiệt.
Cho đến khi nghe một câu nói:
"Người nhảy xuống hình như là một bác gái, nghe nói còn thiếu một ngón tay."
Hai chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ.
Đẩy đám đông ra, tôi đi đến hàng đầu tiên.
Dưới lớp vải trắng, một thân thể gầy gò nằm giữa vũng máu, bàn tay phải lộ ra ngoài, ngón út ngắn hơn người bình thường một đoạn.
Đọc truyện tại monkeyD
Khoảnh khắc đó, tôi biết chắc người nhảy lầu chính là mẹ tôi.
Trần Thủy Thanh—mẹ tôi, qua đời ở tuổi 48.
Cả đời bà bình lặng, trầm mặc.
Chỉ có ngày bà mất, mới khiến người ta kinh động.
2
Ngồi trước linh đường, tôi dùng tay áo lau ảnh thờ của bà hết lần này đến lần khác.
Bức ảnh là lúc bà còn trẻ.
Tóc tết thành hai bím, đôi mắt to tròn cong cong, khác hẳn với bây giờ.
Đó là người mẹ tôi chưa từng biết đến.
Trong đầu cứ mãi hiện lên cảnh tượng vài ngày trước, khi tôi và mẹ cãi nhau:
"Mẹ, mẹ thật là phiền!
"Con đã vào đại học, đi cùng ai mẹ cũng phải lén lút theo dõi... Sao mẹ cứ như vậy chứ?
"Bạn bè con ai cũng cười con có một cái đuôi. Con xấu hổ muốn chết, mẹ có hiểu không?!"
Khi đó, mẹ đột nhiên bùng nổ.
Như biến thành một người khác, bà lao tới bóp cổ tôi, đôi mắt đỏ ngầu, gào lên hỏi tại sao tôi còn chưa chết.
Tôi khóc lóc bỏ chạy khỏi nhà.
Nhưng tôi không ngờ, đó lại là lần cuối cùng tôi nhìn thấy mẹ.
"Mẹ, con xin lỗi..."
Xanh Xao
"Không cần xin lỗi, người c.h.ế.t rồi chẳng nghe thấy đâu."
Giọng bà ngoại lạnh lùng vang lên.
Bà ta dẫn theo một đám người, giơ tay chỉ vào di ảnh của mẹ.
"Còn không mau phá cái linh đường xui xẻo này cho tôi!"
3
"Tôi thật khổ, có mỗi một đứa con gái, từ nhỏ đến lớn chỉ thích chống đối người nhà.
"Mẹ mày đã vụng về, suốt ngày cãi nhau với tao thì thôi, đến c.h.ế.t cũng phải chọn đúng hôm nay!"
Trên mặt bà ngoại chẳng có lấy một chút bi thương, chỉ toàn chán ghét.
Giọng điệu của bà ta khiến tôi cực kỳ khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi chặn bọn họ lại:
"Dù hôm nay là ngày gì đi nữa, người mất vẫn phải được tôn trọng."
Nhưng bà ngoại chẳng buồn để ý, tiếp tục nói:
"Hôm nay là ngày thăng chức của cậu mày.
"Nơi làm mới có quy định, không được dựng rạp tang lễ nơi công cộng. Mẹ mày đã c.h.ế.t rồi, chẳng lẽ còn muốn kéo cả cậu mày mất việc theo?"
Những lời này khiến tôi hoàn toàn nổi giận.
Bà ngoại cả đời chỉ biết nghĩ đến cậu.
Đến cả chuyện con gái mình tự sát, bà cũng chỉ lo nó ảnh hưởng đến con trai.
Tôi thấy buồn cười, lạnh lùng đáp:
"Ngay cả chị mình mất mà cũng chẳng buồn đến nhìn một cái.
"Loại em trai như thế, mất việc cũng chẳng sao."
Bà ngoại thấy tôi kiên quyết, bèn từ bỏ việc thuyết phục, trực tiếp giật lấy ảnh thờ của mẹ.
Vừa giật, bà ta vừa chửi:
"Không hổ là con của con tiện nhân đó, mày cũng ghê tởm, ích kỷ như mẹ mày!
"Nó cố tình c.h.ế.t vào hôm nay, chẳng qua là muốn hại tao!
"Năm đó chuyện kia, tao còn chưa nói gì, vậy mà con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia lại căm hận tao trước!
"Các người thử nghĩ xem, cái nghề phi công đó nguy hiểm thế nào? Suốt ngày bay lơ lửng trên trời, chẳng thà vào xưởng vặn ốc vít.
"Làm gì có gã đàn ông nào chịu cưới một nữ phi công chứ? Nó có được cuộc sống như hôm nay, còn chẳng phải nhờ tao!"
Lại cười nhạt, bà ta tiếp lời:
"Huống hồ, nó rõ ràng chỉ muốn bỏ mặc người nhà, chạy trốn để có cuộc sống tự do! Đừng có mơ!"
Cả người tôi như đông cứng, m.á.u nóng cuồn cuộn dâng trào.
"Bà vừa nói cái gì?"
Bà ngoại có vẻ đắc ý, khẽ chống tay vào hông.
"Năm đó, Trần Thủy Thanh thi đậu phi công, lúc nó không chú ý, tao cắn đứt tai nó.
"Đến tối trước ngày kiểm tra sức khỏe, tao vẫn chưa yên tâm, lại tìm cách làm tay nó bị thương. Chỉ có như vậy, nó mới hoàn toàn từ bỏ."
Bà ta hừ lạnh, liếc tôi một cái, rồi cười nhạt:
"Khương Băng, có phải nên cảm ơn bà ngoại không? Nếu không phải bà giữ mẹ mày lại, thì chắc gì đã có mày trên đời này."
Giọng điệu của bà ta cứ như thể tôi phải mang ơn bà ta lắm vậy.
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Nhưng từng câu từng chữ đó giáng thẳng vào đầu tôi như sét đánh giữa trời quang.
Lần đầu tiên tôi biết, mẹ không phải bẩm sinh tàn tật.
Từ khi có ký ức, tôi luôn thấy mẹ như vậy.
Nhưng hóa ra, đôi tai bị khuyết, những ngón tay không thể duỗi thẳng của bà... tất cả đều là dấu vết của những giấc mộng bị vùi dập.
Mẹ chưa từng kể cho tôi nghe bất cứ chuyện gì về tuổi trẻ của bà.
"Đứng đó làm gì? Còn không mau dọn sạch chỗ này!"
Bà ngoại quát lớn.
Đám họ hàng ùa lên, quăng hết nhang đèn của mẹ xuống đất rồi giẫm đạp lên.
Tôi ôm chặt di ảnh của mẹ, tiện tay vớ lấy một cây gậy:
"Đồ khốn kiếp! Tôi liều mạng với mấy người ——!"
Ngay lúc đó, một cơn đau buốt ập đến sau gáy.
Trước mắt tối sầm, tôi ngất đi.