Trọng Sinh Cứu Rỗi Mẹ Khỏi Gia Đình Hút Máu

Chương 2



5

"Đinh——"

Giữa màn đêm tĩnh mịch, tiếng chuông vào lớp vang lên bên tai.

"Cô Khương, tỉnh lại đi!"

"Mau! Mau gọi phòng y tế!"



Ai đó đang lay mạnh người tôi.

Tôi choáng váng mở mắt.

Trước mặt là một đám học sinh.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Bọn họ mặc đồng phục, đeo cặp một quai, dưới chân đi giày cao su.

Nhìn qua, trông chẳng khác gì học sinh trung học nhiều năm về trước.

Tôi nhíu mày, giọng khàn khàn:

"Các em là ai?"

Vừa dứt lời, sau đầu lại nhói lên, đau đến mức tôi phải hít mạnh một hơi.

"Cô Khương! Em là lớp trưởng mà, cô không nhận ra em sao?"

Một nam sinh lo lắng đến suýt khóc.

Cậu ta đang nói cái gì vậy? Ai là cô Khương chứ?

Dù tôi đúng là sinh viên ngành sư phạm, nhưng vẫn chưa tốt nghiệp cơ mà.

Tôi mơ hồ lắc đầu.

Lớp trưởng nhìn thấy, lập tức quay sang đám học sinh bên cạnh, nghiêm giọng:

"Rốt cuộc là ai đánh cô giáo mới đến ra nông nỗi này? Mau đứng ra xin lỗi!"

"Trần Thủy Thanh!"

"Mẹ nó, chính là cô ấy! Dùng mô hình máy bay đánh cô giáo đấy, tôi thấy rõ ràng!"

Cả lớp đồng loạt chỉ về một hướng.

Nghe thấy cái tên quen thuộc ấy, cả người tôi chấn động.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía đó.

Một cô gái với hai b.í.m tóc đứng sững tại chỗ, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ căng thẳng.

Đó rõ ràng là Trần Thủy Thanh thời trẻ—hoặc có thể nói, là mẹ tôi thời đi học.

Khoảnh khắc này, tôi bỗng nhiên rất muốn khóc.

Trần Thủy Thanh cúi đầu, áy náy nói:

"Cô Khương, em xin lỗi."

Tôi không thể kiềm chế được nữa, lao tới ôm chặt lấy bà.

"Mẹ, con xin lỗi——!"

Tiếng khóc xé lòng vang vọng khắp hành lang.

"Mẹ ơi, con sai rồi... Con sẽ không bao giờ cãi nhau với mẹ nữa, hức hức..."

Cơ thể Trần Thủy Thanh trong vòng tay tôi dần hóa đá.

Những học sinh xung quanh cũng im lặng.

Trần Thủy Thanh cứng đờ quay sang lớp trưởng, giọng run rẩy:

"Lớp trưởng...

"Hình như tớ lỡ đánh hỏng đầu cô giáo rồi... Giờ phải làm sao đây?"

6

Cả lớp nhất trí rằng tình trạng của tôi rất nghiêm trọng, cần lập tức đưa đến phòng y tế.

Trên đường đi, qua những mẩu đối thoại của bọn họ, tôi dần hiểu được thân phận mới của mình.

Tôi đã trở thành giáo viên chủ nhiệm của mẹ thời cấp ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chính là người mà bọn họ gọi là "Cô Khương".

Hôm nay là ngày đầu tiên cô Khương đến trường báo danh.

Còn chưa kịp bước vào lớp, cô đã bị một mô hình máy bay đập thẳng vào sau gáy.

Sau đó, chủ nhân của cơ thể này... đã trở thành tôi.

Vị y tá của trường trừng mắt nhìn đám học sinh, giọng nghiêm khắc:

"Lớp 12A đúng là có tiếng dữ dằn!

"Ai làm, viết ngay bản kiểm điểm 1000 chữ!"

Trần Thủy Thanh bĩu môi, đứng dậy từ giữa đám học sinh.

Cô ấy định lên tiếng nhận lỗi.

Tôi vội vàng cắt ngang:

"Là do tôi bất cẩn va đầu vào thôi."

Y tá và Trần Thủy Thanh đồng loạt tròn mắt nhìn tôi.

"Cô Khương, nếu thật sự là học sinh đánh cô, tôi khuyên cô nên để họ chịu hình phạt xứng đáng.

"Bao che chỉ khiến bọn trẻ càng ngang ngược hơn thôi!"

Tôi xua tay: "Thật sự là tôi tự va vào mà."

Xanh Xao

Y tá dường như nhìn thấu ý định của tôi, tức giận đến mức không buồn quan tâm nữa.

Một lúc sau, Trần Thủy Thanh mới lặng lẽ đến gần tôi, nhỏ giọng nói:

"Cô Khương, cảm ơn cô đã giúp em.

"Cô thật tốt."

Cô ấy nở một nụ cười chân thành đầy cảm kích.

Tôi không đáp lại.

Chỉ lặng lẽ vén mái tóc cô ấy lên, nhìn vào vành tai.

Đôi tai nhỏ nhắn, tinh xảo ẩn dưới mái tóc đen nhánh, hoàn toàn lành lặn.

Tôi nhanh chóng nắm lấy tay Trần Thủy Thanh.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Nhưng lần này, tôi nhìn thấy ngón út của cô ấy... bị băng bó chặt.

Trái tim tôi chùng xuống.

7

"Sao lại bị thương thế này?"

"Làm mô hình máy bay, không cẩn thận bị cứa vào thôi."

Nghe câu trả lời của cô ấy, tôi mới khẽ thở phào.

May mắn lần này tôi đến kịp thời.

Hiện tại, Trần Thủy Thanh là một thiếu nữ khỏe mạnh, xinh đẹp, tương lai của cô ấy vẫn tràn đầy hy vọng.

Thấy cô ấy nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, tôi hỏi:

"Em thích máy bay lắm à?"

Vừa nghe đến hai chữ "máy bay", đôi mắt Trần Thủy Thanh lập tức sáng lên.

Nhìn biểu cảm ấy, lòng tôi bỗng chùng xuống.

Có một năm vào dịp Quốc khánh, cả nhà cùng nhau xem lễ duyệt binh trên TV.

Khi người dẫn chương trình giới thiệu về nữ cơ trưởng, mẹ bỗng nhiên lao đến, tắt ngay TV.

Trước khi màn hình tối đen, tôi vẫn kịp thấy bà nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay đang lao vút trên bầu trời, bàn tay chỉ còn một nửa ngón run rẩy không ngừng.

Khi đó, không ai để ý đến sự khác thường của mẹ, kể cả tôi.

Mẹ là một người mẹ tốt.

Nhưng tôi... lại là một đứa con tệ.

Chúng tôi dường như quên mất, mẹ cũng từng là một cô gái trẻ, cũng từng có những giấc mơ của riêng mình.

Lấy lại tinh thần, tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Trần Thủy Thanh, nghiêm túc nói: