Trọng Sinh Cứu Rỗi Mẹ Khỏi Gia Đình Hút Máu

Chương 10:



Tôi từ bỏ.

Trần Thủy Thanh ngồi co ro trong góc.

Cô ấy không giống những người khác vây quanh tôi, chỉ lặng lẽ nhìn từ xa.

Trong tay cô ấy siết chặt một chiếc túi vải.

Đôi mắt to, đẫm nước.

“Đừng khóc, Trần Thủy Thanh.”

Tôi vươn tay, muốn như mọi khi lau nước mắt cho cô ấy.

Nhưng bàn tay tôi xuyên thẳng qua gương mặt cô ấy.

Tôi đành bất lực thu tay lại.

---

“Cô Khương tỉnh rồi!”

“Mau gọi bác sĩ!”

Mọi người nhốn nháo xông lên giường bệnh, kích động đến mức không nói nên lời.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Trên giường “Cô Khương” mở mắt.

Nhưng… cô ấy không còn là tôi nữa.

---

Trần Thủy Thanh là người chạy đến đầu tiên.

Cô ấy lấy từ túi vải ra một tấm giấy đỏ rực, run rẩy mở ra.

Đó là một tờ thông báo trúng tuyển.

Tên cô ấy được in ngay ngắn trên đó.

Ở cuối, một con dấu to rõ: “Chấp thuận trúng tuyển.”

Cô ấy nghẹn ngào nói:

“Cô Khương, em thi đỗ rồi! Cô vui không?”

Người trên giường bệnh thoáng ngẩn ra.

“Thi đỗ… cái gì?”

Trần Thủy Thanh sững sờ.

Trần Thủy Thanh nhanh chóng giơ cao tờ thông báo trong tay, nở một nụ cười rạng rỡ:

“Cô Khương, em đã đậu kỳ thi phi công! Em đã làm được lời hứa trước kia của chúng ta rồi!

Sau này, em sẽ lên thành phố lớn kiếm thật nhiều tiền, mua Nike cho cô, mua cho cô thật nhiều thứ…”

Cô ấy lấy từ trong túi vải ra một mô hình máy bay.

Nhìn nó giống hệt chiếc máy bay đã đập trúng gáy tôi ngày hôm đó.

Chỉ khác là, chiếc máy bay trước mắt được làm bằng nhựa, không phải mô hình gỗ mà Trần Thủy Thanh tự tay chế tác.

Cô ấy đưa mô hình máy bay đến trước mặt cô Khương.

“Cô ơi, em tặng cô cái này.”

Trần Thủy Thanh từng nói với tôi rằng, cô ấy thích nhất mẫu máy bay huấn luyện sơ cấp JL-5 này, vì đây là cột mốc quan trọng đánh dấu bước đột phá của ngành hàng không Trung Quốc.

Nhưng rõ ràng, cô Khương trên giường bệnh không hề hiểu cô ấy đang nói gì.

Nụ cười của Trần Thủy Thanh dần tắt.

Có lẽ cô ấy không hiểu vì sao một cô Khương luôn ủng hộ và động viên mình, nay lại trở nên xa cách như vậy.

---

“Trần Thủy Thanh, tôi ở đây!”

Tôi không ngừng gọi cô ấy, nhưng dù có cố gắng thế nào, cô ấy cũng không nghe thấy.

Ngược lại, cô Khương trên giường bệnh lại chậm rãi quay đầu, nhìn về phía tôi.

---

“Vậy ra, người đã điều khiển cơ thể tôi bấy lâu nay chính là em? Là ‘con gái tương lai’ của Trần Thủy Thanh sao?”

Cô Khương – người duy nhất có thể nhìn thấy tôi tràn đầy nghi hoặc.

Tôi gật đầu.

Cô ấy lẩm bẩm:

“Hèn gì… Tôi cứ thắc mắc vì sao bản thân rõ ràng vẫn tỉnh táo, nhưng lại không thể kiểm soát được lời nói và hành động của chính mình.”

Tôi cười ngượng:

“Xin lỗi cô… Em đã chiếm dụng cơ thể cô quá lâu, lại còn gây ra rắc rối nữa.”

Cô Khương lắc đầu:

Xanh Xao

“Em không làm gì sai cả. Hàn Thư Anh đã bị cảnh sát bắt, bà ta sẽ phải trả giá cho những gì đã làm. Trong lớp tôi, có rất nhiều nữ sinh giống như Trần Thủy Thanh – những người bị tư tưởng trọng nam khinh nữ của thế hệ trước ràng buộc. Tôi hy vọng, bằng nỗ lực của mình, tôi có thể giúp các em ấy thoát khỏi thị trấn nhỏ này, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ lựa chọn như em. Tôi tin rằng, nhờ Trần Thủy Thanh, sẽ có ngày càng nhiều nữ sinh không cam chịu bị gò bó, mạnh mẽ theo đuổi ước mơ của mình.

Tôi phải cảm ơn em, Khương Băng. Chính em đã gieo mầm hy vọng này.”

Tôi gãi đầu, cười ngại ngùng.

“Em nào có giỏi như cô nói.”

Nhìn cơ thể mình dần trở nên trong suốt, tôi thấp giọng cầu xin:

“Cô Khương… Cô có thể cho em mượn cơ thể một lần nữa không?”

---

Khi Trần Thủy Thanh quay lại phòng bệnh, tôi đã trở về trong thân xác của cô Khương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi vẫy tay chào cô ấy:

“Chào em, Trần Thủy Thanh! Cô là Tiểu Khương – giáo viên đáng yêu nhất thế giới đây!”

Cô ấy đứng lặng, đôi mắt sáng ngời.

Nhưng cuối cùng, cô ấy không tiến đến.

Trần Thủy Thanh cười gượng:

“Kỳ thật… cô không phải là cô Khương, đúng không?”

Tôi mím môi, hồi lâu sau mới gật đầu.

Cô ấy nhẹ giọng hỏi:

“Cô là người đến từ tương lai, và người mà cô gọi là ‘mẹ’ chính là tôi, đúng không?”

Thì ra, ngày đó Trần Thủy Thanh không hỏi thêm bất cứ điều gì, vì cô ấy đã sớm đoán được thân phận của tôi.

Tôi không thể tiếp tục giả vờ, chỉ có thể cúi đầu thật thấp.

“Xin lỗi… Mẹ.”

Trần Thủy Thanh chớp mắt, tiến lên, ngồi xuống mép giường.

“Cô tên là gì?”

Tôi sững sờ.

“… Khương Băng, Băng trong sao băng.”

Cô ấy hài lòng gật đầu.

“Thảo nào. Hai chữ ‘Sao Băng’ này là do tôi tra từ điển, cẩn thận chọn ra. Không ngờ rằng, trong tương lai, nó thực sự được dùng đến.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Ngày đó, khi cô nói rằng tương lai của cô rất hạnh phúc, nhưng nhắc đến tôi lại không kìm được nước mắt… Tôi nghĩ, đó chính là lý do cô xuất hiện ở đây.”

Trần Thủy Thanh vươn tay, nắm lấy tôi.

“Khương Băng, tôi có phải là một người mẹ mà cô tự hào không?”

Tôi không nhịn được nữa, nước mắt tuôn trào.

“Có. Dù là trước kia hay bây giờ, bà Trần Thủy Thanh luôn là tấm gương sáng của tôi… và sẽ mãi mãi là niềm tự hào của tôi.”

Đôi mắt cô ấy cong lên, ý cười lan từ khóe mắt đến tận đuôi mày.

Đôi mắt to tròn ánh lên tia sáng long lanh của nước mắt.

Tôi cảm nhận được sức lực trong cơ thể mình đang dần trôi đi, từng chút một. Cảm giác như bản thân sắp tách rời khỏi cơ thể này lần nữa.

Tôi cố gắng gom hết chút sức lực cuối cùng, mở miệng nói:

“Mẹ ơi, mẹ phải ăn uống đầy đủ, ngủ thật ngon, học hành chăm chỉ. Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải theo đuổi ước mơ đến cùng. Mẹ nhất định sẽ trở thành một phi công xuất sắc nhất.

“Xin lỗi… Trước đây con chưa làm tròn bổn phận của một người con gái. Nhưng bây giờ, con không còn điều gì hối tiếc nữa.

“Mẹ ơi, con mãi mãi yêu mẹ.”

Ý thức tôi dần trở nên mơ hồ.

Nếu số phận của Trần Thủy Thanh đã thay đổi, vậy lần này, mẹ sẽ không kết hôn với ba, và cũng sẽ không sinh ra tôi nữa…

Có lẽ đó là lý do tôi biến mất.

Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn Trần Thủy Thanh có thể sống một cuộc đời trọn vẹn như mong ước.

---

“Mẹ ơi… Nếu kiếp này mẹ có một đứa con khác… mẹ có thể đừng quên con không?”

Trần Thủy Thanh ôm chặt lấy tôi.

Trước khi toàn bộ sức lực tan biến, tôi nghe thấy tiếng khóc của mẹ vang vọng bên tai:

“Mẹ không cần ai khác… Mẹ chỉ cần con thôi!

“Sao Băng, con đừng đi!”

Mẹ ơi…

Lần này, con đi trước mẹ một bước.

Tôi nhìn thấy chính mình thoát khỏi cơ thể cô Khương.

Cũng nhìn thấy bản thân hóa thành những hạt bụi vàng lấp lánh, bay ra ngoài cửa sổ phòng bệnh, hòa vào bầu trời xanh mà mẹ yêu thích nhất.

Ở nơi đó, tôi sẽ bảo vệ mẹ và ước mơ của mẹ, như một đôi cánh vô hình.

---

Lời cuối sách

Lại một năm nữa trôi qua, buổi lễ duyệt binh lại diễn ra.

Dẫn đầu đội hình phi cơ là một chiếc máy bay lướt đi, vẽ trên bầu trời một vệt khói đỏ rực, thu hút sự chú ý của hàng triệu người đang theo dõi qua màn hình TV.

“Ngay sau tôi, đội hình không quân sẽ lần lượt cất cánh. Khi chiếc phi cơ này cất cánh, tám sân bay quân sự cố định trên toàn quốc cũng sẽ đồng loạt triển khai nhiệm vụ kiểm duyệt.

“Chiếc máy bay dẫn đầu hôm nay do đồng chí Trần Thủy Thanh điều khiển. Đồng chí là một phi công ưu tú, đã từng lái sáu loại máy bay khác nhau, thực hiện hơn 3.240 giờ bay an toàn. Theo thống kê chưa đầy đủ, cô đã tham gia hơn 100 nhiệm vụ, thả hơn 700 tấn hàng cứu trợ xuống vùng thiên tai, xứng danh ‘Lưỡi d.a.o sắc bén trên bầu trời’…”

Hình ảnh chợt chuyển cảnh, quay về buổi phỏng vấn trước khi Trần Thủy Thanh lên máy bay.

“Đồng chí Trần Thủy Thanh, nghe nói trước mỗi chuyến bay, cô đều vẽ một dãy số lên tay áo. Xin hỏi, con số đó có ý nghĩa gì không?”

Cô ấy khẽ nghiêng đầu, mái tóc ngắn kiên cường khẽ lay động. Đôi mắt ôn hòa, nhưng cô không trả lời.

Có lẽ, chỉ cô ấy biết rằng, đó là cách cô hoài niệm về Sao Băng.

Giây phút này, Trần Thủy Thanh kéo cần điều khiển, lượn vòng trên bầu trời thủ đô, vươn mình đến khoảng không rộng lớn hơn.

Cô nhìn chăm chú vào nền trời xanh thẳm, khẽ thì thầm:

Sao Băng, con có thấy không?

Mẹ đã làm được rồi.