Trọng Sinh Cứu Rỗi Mẹ Khỏi Gia Đình Hút Máu

Chương 9



Nhưng không, cô ấy rất tỉnh táo.

“Trần Viêm, ba còn chưa qua tuần đầu, em đã vội đến chia gia sản sao? Em mới học cấp hai, đừng phí tâm tư vào mấy chuyện này. Em nghĩ mình đương nhiên được hưởng tất cả chỉ vì là con trai à? Ba đã để lại cho chị, vậy em đừng hòng. Một xu cũng không có đâu!”

Trần Viêm bị bác bỏ thẳng thừng, nhưng vẫn cố nài nỉ:

“Chị, hay là suy nghĩ lại đi…”

Trần Thủy Thanh quay lưng lại, không buồn trả lời.

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Trần Viêm lóe lên tia độc ác.

“Nếu chị đã không biết điều, vậy đừng mong có tương lai sáng lạn!”

---

Lời nói này khiến tôi lập tức cảnh giác.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Đột nhiên, một suy đoán lóe lên trong đầu tôi—

Có khi nào, người cắn đứt tai Trần Thủy Thanh năm đó chính là Trần Viêm?

Chẳng qua, vì quá thương con trai, Hàn Thư Anh đã nhận tội thay hắn?

Không kịp nghĩ thêm, tôi lập tức lao về phía Trần Thủy Thanh.

Quả nhiên!

Trần Viêm siết chặt cổ Trần Thủy Thanh, há miệng định cắn xuống!

“Trần Viêm, mày điên rồi sao?!”

Trần Thủy Thanh dốc hết sức chống cự.

Tôi xông đến, tung một cú đá thẳng vào người Trần Viêm, khiến hắn ngã sõng soài ra đất.

“Chết tiệt… sao mày còn ở đây?”

Trần Viêm ngẩng lên, vừa thấy tôi liền tái mặt.

“Tại sao tao không thể ở đây?

Còn mày, một thằng đàn ông 40 tuổi còn để mẹ giặt quần lót cho, chỉ biết nấp sau váy đàn bà. Đúng là đồ bỏ đi!”

Tôi lao đến, túm cổ áo hắn, mạnh tay giáng một cái tát nảy lửa.

Trần Viêm bị đánh ngã dúi dụi.

Hắn không ngờ tôi thực sự ra tay, vội vàng ôm mặt, vừa thẹn vừa giận.

“Mày nói nhảm cái gì vậy? Sao lại biết mẹ tao giặt quần lót cho tao?”

“Tao còn biết nhiều hơn thế.”

Tôi khoanh tay nhìn hắn, cười lạnh:

Xanh Xao

“Tao biết năm lớp chín mày từng quấy rối bạn nữ trong lớp, còn bị gọi phụ huynh.

Nhưng mà, Trần Viêm, tao thật sự rất tò mò… mày học mấy trò hèn hạ này từ đâu vậy?

Biết cắn đứt tai chị mình để phá hỏng kỳ thi của chị ấy?”

“Mày nghĩ ai dạy tao?”

Một giọng nói vang lên từ cửa.

Hàn Thư Anh xuất hiện, trên tay cầm theo một con d.a.o phay sáng loáng.

Tôi lập tức quay sang kiểm tra Trần Thủy Thanh.

“Không sao chứ?”

“Hắn chưa cắn được tai em.”

Tôi thở phào, ra hiệu bảo Trần Thủy Thanh chỉnh lại quần áo.

Hàn Thư Anh nheo đôi mắt tam giác, nhìn tôi chằm chằm như một con rắn độc.

“Hoặc từ bỏ kỳ thi, hoặc từ bỏ căn nhà này. Nếu không, hôm nay cả hai người đừng hòng bước ra khỏi căn phòng này.”

Bà ta chậm rãi quay đầu sang tôi, mặt không chút cảm xúc.

“Nếu một giáo viên từ nơi khác đến bỗng nhiên mất tích, sẽ không ai để ý đâu. Cô Khương, cô nghĩ sao?”

---

Tôi lập tức chắn trước Trần Thủy Thanh.

“Tôi chỉ biết một điều: Giết người thì phải đền mạng. Hôm nay, bất kể bà định làm gì, bà đều phải trả giá đắt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hàn Thư Anh cười lạnh, bước từng bước tới gần.

“Nó là con gái tôi, dù tôi có g.i.ế.c nó, cũng chẳng ai dám nói gì.”

Tôi nhìn chằm chằm vào bà ta, giọng điệu sắc bén:

“Nó không phải tài sản của bà. Kể cả bà có chặt đứt tay nó, bà cũng phải ngồi tù.”

Hàn Thư Anh thoáng khựng lại, mắt lóe lên sự nghi hoặc.

“Sao mày biết tao định làm gì?”

Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp:

“Quan trọng không phải là tôi biết hay không.

Quan trọng là—hôm nay, bà không thể thực hiện được.”

Tôi gào lên:

“Trần Thủy Thanh! Chạy đi!”

---

Cả người Trần Thủy Thanh run lên.

Cô ấy muốn lao tới giúp tôi, nhưng tôi quát lớn:

“Cứ thi cho tốt, Trần Thủy Thanh! Thi đỗ rồi thì đi khỏi nơi này, đừng bao giờ quay đầu lại!”

Mẹ à…

Năm đó mẹ bước lên sân thượng, lựa chọn gieo mình xuống, có phải vì mẹ muốn được tự do bay lượn không?

Vậy nên, con xin mẹ… hãy thi đỗ, và bay thật xa.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Đừng bao giờ quay về cái vũng lầy này nữa.

---

Tôi lao đến Hàn Thư Anh, giằng co con d.a.o trên tay bà ta.

Một tay khác, tôi nắm chặt mắt cá chân của Trần Viêm, kéo hắn lại.

Tôi giống như một cái cây xoắn xuýt vặn vẹo, dùng toàn bộ sức lực để ghìm chặt bọn họ.

Chỉ mong, cái cây méo mó này có thể nâng cô bé có ước mơ kia bay lên cao hơn, xa hơn…

---

Cơn đau nhói lan khắp cổ tay tôi.

Trán cũng rỉ máu, một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống.

Tôi và Hàn Thư Anh vật lộn, giằng co, đánh nhau đến c.h.ế.t đi sống lại.

Nhưng trong mắt tôi, chỉ có bóng dáng Trần Thủy Thanh vừa khóc vừa chạy đi.

Trong lòng tôi, tràn ngập niềm vui và mãn nguyện.

---

“Cô Khương……”

“Đã bảy ngày rồi, sao cô vẫn chưa tỉnh?”

“Nghe nói hung thủ bị cảnh sát bắt đi rồi.”



Sao vậy?

Sao tôi lại thấy lạnh thế này?

---

Tôi mở mắt ra, phát hiện mình lơ lửng giữa không trung.

Đám học sinh vây quanh giường bệnh, vừa khóc vừa gọi tên tôi.

Trên giường bệnh, "tôi" đang nằm im, mắt nhắm nghiền.

Tôi vươn tay chạm vào cơ thể mình.

Nhưng bàn tay trong suốt của tôi xuyên qua nó.

Dù cố gắng đến mấy, tôi cũng không thể quay lại cơ thể của mình.

Một tầng kết giới vô hình ngăn tôi ở bên ngoài.