“Trần Viêm, ba còn chưa qua tuần đầu, em đã vội đến chia gia sản sao? Em mới học cấp hai, đừng phí tâm tư vào mấy chuyện này. Em nghĩ mình đương nhiên được hưởng tất cả chỉ vì là con trai à? Ba đã để lại cho chị, vậy em đừng hòng. Một xu cũng không có đâu!”
Trần Viêm bị bác bỏ thẳng thừng, nhưng vẫn cố nài nỉ:
“Chị, hay là suy nghĩ lại đi…”
Trần Thủy Thanh quay lưng lại, không buồn trả lời.
Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Trần Viêm lóe lên tia độc ác.
“Nếu chị đã không biết điều, vậy đừng mong có tương lai sáng lạn!”
---
Lời nói này khiến tôi lập tức cảnh giác.
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Đột nhiên, một suy đoán lóe lên trong đầu tôi—
Có khi nào, người cắn đứt tai Trần Thủy Thanh năm đó chính là Trần Viêm?
Chẳng qua, vì quá thương con trai, Hàn Thư Anh đã nhận tội thay hắn?
Không kịp nghĩ thêm, tôi lập tức lao về phía Trần Thủy Thanh.
Quả nhiên!
Trần Viêm siết chặt cổ Trần Thủy Thanh, há miệng định cắn xuống!
“Trần Viêm, mày điên rồi sao?!”
Trần Thủy Thanh dốc hết sức chống cự.
Tôi xông đến, tung một cú đá thẳng vào người Trần Viêm, khiến hắn ngã sõng soài ra đất.
“Chết tiệt… sao mày còn ở đây?”
Trần Viêm ngẩng lên, vừa thấy tôi liền tái mặt.
“Tại sao tao không thể ở đây?
Còn mày, một thằng đàn ông 40 tuổi còn để mẹ giặt quần lót cho, chỉ biết nấp sau váy đàn bà. Đúng là đồ bỏ đi!”