Tinh Tinh run giọng: “Không phải, bọn cháu căn bản có thấy tiền đâu, bọn cháu chỉ muốn đến tìm giấy báo của Lục Ninh và mấy thứ…”
Cô ta chợt ngậm tăm không nói tiếp nữa, một lúc sau mới kiên quyết lặp lại: “Bọn cháu chỉ là muốn biết xem rốt cuộc Lục Ninh có đỗ đại học hay không thôi, chứ không có trộm tiền nhà bác.”
Bố tôi chẳng thèm quan tâm nhiều đến thế, cứ một mực khăng khăng đòi số tiền một trăm tệ của mình bị mất, nếu Kim Triều và Tinh Tinh không đền, ông sẽ gọi cả xóm làng dậy phân xử cho ra nhẽ.
Thấy sự việc không thể dễ dàng xong chuyện, Kim Triều cuối cùng cũng không giả c.h.ế.t nữa, từ sau lưng Tinh Tinh bước ra, trầm giọng nói: “Bác Lục, bọn cháu đền tiền.”
Nói rồi, anh ta nhìn Tinh Tinh lạnh lùng ra lệnh: “Mau móc hết tiền trong túi cô ra trả cho bác Lục đi!”
Đúng là đồ vô tích sự, vĩnh viễn chỉ biết núp sau lưng đàn bà.
Vẻ mặt Tinh Tinh thoáng tối sầm lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn móc túi.
Cuối cùng cô ta móc ra được ba mươi tệ đưa cho bố tôi: “Số còn lại ngày mai cháu mang đến trả bác.”
Tôi lại ép cô ta viết giấy nợ, lúc này mới chịu để hai người họ rời đi.
Sau chuyện này, ấn tượng của Kim Triều về Tinh Tinh càng tệ hại hơn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
21
Bảo bối trong lời đồn chẳng thấy tăm hơi, lại nhìn sang mẹ mình ngày đêm lo lắng chuyện học phí cho anh ta.
Kim Triều mặt dày chạy đến đòi Tinh Tinh chịu trách nhiệm chi trả toàn bộ học phí và sinh hoạt phí bốn năm đại học của anh ta.
Nhà họ Lâm thì không thiếu tiền, nhưng muốn moi tiền từ tay lão Lâm keo kiệt và bà Lâm bủn xỉn ra thì chẳng dễ dàng gì.
Vì thế Kim Triều đành phải bán mình, nói sau này sẽ cưới Tinh Tinh, đồng thời hứa hẹn khi lên kinh đô học đại học sẽ dẫn cô ta theo cùng.
Tinh Tinh lại bày cho anh ta một kế, bảo anh ta cứ làm đám cưới với tôi trước rồi đi, như vậy sẽ có người giúp anh ta chăm sóc thím Lương.
Chẳng bao lâu sau Kim Triều đã vênh váo tự đắc dẫn thím Lương sang nhà tôi bàn chuyện cưới xin giữa anh ta và tôi.
Trước kia thím Lương còn khách khí với bố mẹ tôi, giờ thấy con trai mình đỗ đại học thủ đô thì vênh mặt hống hách hẳn lên, lời lẽ cũng trở nên ngạo mạn:
“Minh Hoa này, xem ra hai đứa cũng đã đính ước với nhau bao nhiêu năm rồi, hay là tính chuyện cưới xin đi thôi?
“Tranh thủ lúc Kim Triều nhà tôi chưa lên kinh đô nhập học thì tổ chức đám cưới luôn, sau này Kim Triều đi học đại học, Ninh Ninh ở nhà lo toan việc nhà cửa chăm sóc người già, thế nào hả ông bà?”
Mẹ tôi bĩu môi: “Thế nào là thế nào, Kim Triều nhà bà lên kinh đô học đại học, chẳng lẽ Ninh Ninh nhà tôi thì không được đi học chắc?
“Bảo nó nghỉ học ở nhà chăm sóc bà, bà nằm mơ giữa ban ngày đấy à.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Theo tôi thấy, cái chuyện hôn ước năm xưa cũng chỉ là bà với tôi thuận miệng nói ra thôi, có phải là đã định vật đính ước hay viết giấy hôn thú gì đâu, hay là dứt khoát ai đường nấy đi, để khỏi lỡ dở cả hai bên.”
Hai mẹ con nhà họ Lương nghe mẹ tôi nói vậy, đồng loạt ngớ người ra.
Theo ý Kim Triều, anh ta đường đường là sinh viên đại học, không chê bai gì tôi cái đứa rớt bảng này, chủ động đến cửa nói muốn làm đám cưới với tôi, nhà tôi lẽ ra phải mừng rỡ tấp tểnh đồng ý mới đúng chứ.
Kết quả bây giờ mẹ tôi lại đòi hủy hôn ước, mà còn nói tôi cũng sẽ lên kinh đô học đại học nữa chứ.
Anh ta sực tỉnh ngộ ra, vội hỏi mẹ tôi: “Vậy dì Minh, Lục Ninh… cô ấy cũng đỗ đại học thủ đô rồi ạ?”
Mẹ tôi nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể mở miệng khoe khoang chuyện con gái mình đỗ đại học, hận không thể vác loa phóng thanh ra thông báo cho cả thiên hạ biết.
Mẹ tôi cười tươi rói đáp lời Kim Triều: “Đúng rồi, hình như là trường gì mà khoa học kỹ thuật ấy, nghe tên thôi đã thấy ghê gớm lắm rồi.”
Kim Triều nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nhìn tôi cười khẩy: “Hà, Lục Ninh em giấu diếm kỹ thật đấy.”
Tôi dang hai tay, bất lực đáp: “Biết sao được, đời này luôn có tiểu nhân muốn trộm cắp những thứ không thuộc về mình mà, tôi cũng chỉ có thể cẩn thận một chút thôi.”
Kim Triều mặt mày xám xịt nhìn tôi hồi lâu, rồi đứng dậy kéo mẹ anh ta đi thẳng.
Chắc trong lòng anh ta đang tức nổ đom đóm mắt lên rồi ấy nhỉ?!
22
Đến nước này, Kim Triều chắc cũng đã nhận ra những lời Tinh Tinh nói đều là thật rồi.
Chỉ là anh ta có nằm mơ cũng không ngờ được con nhỏ xuyên không Tinh Tinh kia lại đụng phải tôi, một kẻ trọng sinh sống lại.
Cô ta thì biết trước cốt truyện, còn tôi lại là người đã đích thân trải qua mọi chuyện ở kiếp trước.
Tính ra, rốt cuộc vẫn là tôi chiếm ưu thế hơn cô ta.
Chỉ là phòng ngừa ngàn lớp, vạn lớp, rốt cuộc vẫn không thể ngăn được bọn họ giở trò xấu với bố tôi.
Sau khi hôn ước với Kim Triều bị hủy bỏ, anh ta và Tinh Tinh đã quang minh chính đại đi lại với nhau.
Hai người họ vẫn luôn canh cánh trong lòng về mấy món bảo bối chôn trong vườn rau nhà tôi, vì thế đã tìm người bắt cóc bố tôi, bắt tôi mang đồ đến chuộc người.
Còn dọa nếu tôi dám báo cảnh sát, bọn họ sẽ xé xác bố tôi ngay lập tức.