Trọng Sinh Đấu Xuyên Thư

Chương 12



Không thể không thừa nhận rằng của cải quả thật có sức quyến rũ lòng người, vì cái rương bảo bối kia, Kim Triều đã đánh cược cả tiền đồ của mình.



Tôi bảo mẹ tôi cầm tờ giấy nhắn đến đồn công an thị trấn báo án, sau đó ôm theo một chiếc hộp nhỏ đựng vài ba thỏi vàng và đồ trang sức đến địa điểm hẹn chuộc bố.



Tinh Tinh quả nhiên có tố chất làm trùm bắt cóc, chọn đúng một căn nhà hoang tàn đổ nát ở nơi đồng không m.ô.n.g quạnh.



Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy bố tôi bị trói nghiến trên ghế, và bốn tên bắt cóc bịt mặt đứng lăm lăm bên cạnh ông.



Trong đó có hai tên, một cao một thấp, vừa thấy chiếc hộp trên tay tôi, mắt đã sáng lên vẻ tham lam.



Tên lùn cố ý giả giọng khàn khàn hỏi tôi: “Đồ đâu, mang đến chưa?”



Tôi vỗ vỗ vào chiếc hộp: “Ở đây nè.”



“Hắn” mắt sáng rỡ, đến cả giọng giả cũng quên béng, the thé hét lên: “Vậy mau đưa cho tao.”



Vừa dứt lời, tên cao đã trừng mắt liếc “hắn” một cái, “hắn” vội vàng lại bóp giọng nói: “Mau mang qua đây.”



Vừa đoạt được chiếc hộp, hai tên đã sốt sắng mở ra xem, bị ánh vàng lóa mắt bên trong làm choáng váng cả người.



Tôi hắng giọng một tiếng, lên tiếng hỏi: “Đồ đã đưa cho các người rồi, giờ thì thả bố tôi ra được chưa?”



Tinh Tinh nhét chiếc hộp vào tay Kim Triều, rồi nhìn tôi với vẻ nham hiểm: “Đừng vội, tôi còn có quà tặng cho cô nữa đấy.”



Nói rồi, cô ta đẩy đẩy hai tên bắt cóc còn lại, cười khẩy nói: “Ê, hai người, thấy cô ta xinh đẹp không?



“Tặng hai người đó, cứ tự nhiên chơi đùa, đừng chơi c.h.ế.t là được.”



23



Ai ngờ hai kẻ kia liếc mắt nhìn nhau, vậy mà đồng loạt ra tay trói Lâm Tinh Tinh và Lương Kim Triều lại.



Hai tên xoa xoa tay, cười đểu cáng: "Cô ta thì cũng xinh đấy, nhưng dáng người không bằng cô em. Bọn này thấy hứng thú với cô em hơn."



Thấy tình hình này, tôi vội lên tiếng: "Hai đại ca, chúng ta thương lượng chút đi."



"Hai anh thả tôi và bố tôi ra, đồ trong hộp này đều là của hai anh hết, ra ngoài chúng tôi cũng tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời, thế nào?"



Hai tên kia suy nghĩ một hồi rồi vậy mà lại đồng ý với yêu cầu của tôi, vẫy tay nói: "Mau dẫn bố mày đi đi, đừng có mà làm lỡ chuyện tốt của bọn tao."



Tôi vội vàng cởi dây trói trên người bố rồi dìu ông chạy ra ngoài, phía sau lưng vọng lại tiếng kêu cứu và van xin của Lâm Tinh Tinh, sau đó lại biến thành tiếng khóc thét.



Hai bố con tôi trốn trong bụi cỏ ven đường, chờ cảnh sát tới.



Trong lúc đó, bố tôi không dưới một lần muốn xông vào cứu Lâm Tinh Tinh, nhưng đều bị tôi giữ chặt lại.



Tôi không phải thánh mẫu, không có chuyện tốt bụng phát thiện tâm với kẻ hết lần này đến lần khác muốn hãm hại mình.



Huống hồ bố tôi một thân một mình đối đầu với hai gã thanh niên trai tráng, kiểu gì cũng thiệt thân mang thương tích.



Tôi tuyệt đối không để ông mạo hiểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Cuối cùng, khi cảnh sát xông vào cứu người, Lâm Tinh Tinh đã bị làm nhục đến mức không nói nên lời, chỉ biết liên tục rơi nước mắt.



Sau này, hai kẻ thủ ác kia vì tội bắt cóc và cưỡng h.i.ế.p đã bị phán án tử hình.



Còn Lâm Tinh Tinh tuy là chủ mưu vụ bắt cóc, nhưng đồng thời cũng là nạn nhân, cuối cùng bị kết án tám năm tù giam.



Lương Kim Triều trong quá trình thẩm vấn đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Lâm Tinh Tinh, nói rằng bản thân bị cô ta mê hoặc nên mới phạm sai lầm.



Nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, bị kết án ba năm tù giam.



Lần này thì chắc chắn là hết đường lên đại học rồi.



Ngày tuyên án, Lương Kim Triều khóc lóc cầu xin bố tôi tha thứ, bảo ông giúp anh ta nói giúp vài lời với thẩm phán, nói rằng anh ta không thể ngồi tù, anh ta còn phải lên thủ đô học đại học.



Mẹ Lương cũng trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu với bố tôi, cầu xin ông cứu Lương Kim Triều.



Nhưng đừng nói bố tôi không có bản lĩnh khiến thẩm phán thay đổi kết quả tuyên án, cho dù có, thì ông ấy lại có lý do gì để cứu một kẻ đã hãm hại ông, hãm hại con gái mình chứ?



24



Sau khi Lương Kim Triều và Lâm Tinh Tinh vào tù, Lương gia và Lâm gia liền sinh hận với chúng tôi.



Thỉnh thoảng lại chạy đến trước cửa nhà chúng tôi chửi rủa ầm ĩ, hoặc đêm hôm khuya khoắt ném đá vào nhà chúng tôi.



Ban đầu chúng tôi còn tử tế giải thích là do con cái nhà họ tự gây ra lỗi lầm nên mới bị bắt vào tù.



Sau đó thì cãi nhau tay đôi, thậm chí báo cảnh sát cũng vô dụng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Bố mẹ dứt khoát đem đồ đạc trong nhà tặng hết cho bà con thân thích, hàng xóm láng giềng, rồi mang theo tôi chuyển lên thủ đô trước thời hạn.



Dùng tiền bán vàng thỏi mua một căn tứ hợp viện, an cư lạc nghiệp ở thủ đô.



Tôi đi học, bố mẹ làm chút chuyện buôn bán nhỏ.



Ngày tháng trôi qua bình dị mà hạnh phúc.



Đời này, tôi không phải con dâu của ai, cũng chẳng phải vợ của ai.



Tôi chỉ là tôi, Lục Ninh một lòng hướng về con đường học vấn.



Giữ gìn được gia đình và hạnh phúc của riêng mình mà thôi.



 

 

Hết



 

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com