Tạ Uyển Kiều bị lời của Thẩm Vân Ly làm cho sắc mặt lúc trắng lúc hồng, ngọn lửa ghen ghét trong lòng cháy hừng hực.
Nàng ta cắn răng, gắng gượng nặn ra một nụ cười: "Làm thơ thì làm thơ, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi sao!"
Nói đoạn, nàng ta đảo mắt, suy nghĩ một lát rồi cao giọng ngâm: "Kiều dung ánh nhật ý u trường, Độc chiếm thu quang nở kiều hương. Chẳng thèm phàm hoa chung chốn đó, Cành vàng lá ngọc ngạo giá sương."
Tạ Uyển Kiều ngâm xong, đắc ý ngẩng đầu, ánh mắt khiêu khích nhìn Thẩm Vân Ly, dường như muốn nói "giờ thì ngươi hết lời rồi chứ gì".
Thẩm Vân Ly nghe xong, khẽ cười, nhưng không nói thêm lời nào.
Liễu Nhược Hy một bên bình luận: "Bài thơ này của Tạ tiểu thư, dùng từ hoa lệ, thể hiện vẻ diễm lệ và cao ngạo của hoa cúc một cách sống động. Tuy nhiên, theo ta thấy, cái đẹp của hoa cúc không chỉ ở vẻ ngoài rực rỡ, mà còn ở phẩm cách bên trong của nó."
Đúng lúc này, Mộ Dung Phong trên mặt treo nụ cười trêu chọc: "Liễu cô nương, chỉ nói mà không luyện thì không được, chi bằng nàng cũng làm thêm một bài nữa, để chúng ta được thấy phẩm cách bên trong của hoa cúc mà nàng nói."
Những người xung quanh nhao nhao phụ họa, đều muốn xem Liễu Nhược Hy còn có những bài thơ từ kinh diễm đến mức nào.
Liễu Nhược Hy không kiêu không ngạo, ánh mắt nàng dạo quanh vườn cúc, cuối cùng dừng lại trên một chậu bạch cúc trắng như tuyết, linh cảm tức thì dâng trào trong lòng.
Nàng hắng giọng, chậm rãi ngâm: "Tố nhụy ngưng sương ý tự ngạo, Cô hoài ôm chí ngạo thu phong. Chẳng theo tục thế tranh sắc thắm, Độc giữ băng tâm ý mãn thường."
Bài thơ vừa ra, toàn trường tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó bùng nổ những tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Ngay cả Tạ Uyển Kiều vốn hay xét nét cũng không thể không thừa nhận, bài thơ này của Liễu Nhược Hy quả thực cao hơn một bậc, khắc họa phẩm cách cao khiết của hoa cúc một cách sâu sắc.
Nhưng Tạ Uyển Kiều lại không muốn thừa nhận thơ từ của nàng ta hay, vừa định nói gì đó thì bên kia, Lâm Tử Huyên khẽ nói: "Không thể cứ thế bỏ qua, phải nghĩ cách khác." Tạ Uyển Kiều trong mắt xẹt qua một tia âm hiểm: "Hội thơ này, còn lâu mới kết thúc."
Lúc này, ma ma bên cạnh Trường Công chúa cao giọng tuyên bố: "Kính mời chư vị công tử tiểu thư, yến tiệc chính thức bắt đầu, xin mời dời bước đến chủ sảnh an tọa."
Mọi người lũ lượt đi về phía chủ sảnh.
Đến chủ sảnh, mọi người an tọa theo thân phận. Trên chủ vị, Trường Công chúa mình vận một chiếc trường váy màu vàng lộng lẫy, trên đó thêu hoa văn cúc phức tạp, trông vô cùng ung dung hoa lệ. Nàng mỉm cười quét mắt nhìn mọi người: "Hôm nay thiết yến, một là thưởng cúc, hai là cũng muốn cho các ngươi, những người trẻ tuổi này, một cơ hội để tụ họp. Mọi người không cần câu nệ, cứ việc thoải mái nói chuyện."
Lời vừa dứt, liền có nha hoàn dâng lên đủ loại điểm tâm và rượu quý tinh xảo. Các món điểm tâm tạo hình tuyệt mỹ, có cái làm thành hình bông cúc, sống động như thật; có cái lại là bánh hoa mai nhỏ xinh, tỏa hương thơm quyến rũ. Rượu là rượu cúc được ủ từ hoa cúc tươi, màu vàng óng, hương thơm ngào ngạt.
Thẩm Vân Ly dời bước đến bên cạnh mẫu thân mình ngồi xuống, Thẩm Nguyệt Dao cũng theo sau nàng. Thẩm Vân Ly ánh mắt bốn phía nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng biểu tỷ.
Không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương mình vận một chiếc trường bào màu huyền sắc, vạt áo thêu hoa văn ẩn màu bạc, thắt lưng đeo đai ngọc trắng, trông khí chất phi phàm.
Hắn khẽ gật đầu, trong mắt thoáng qua một tia dịu dàng khó nhận ra, má Thẩm Vân Ly khẽ ửng hồng, vội vàng cúi đầu, bưng chén rượu cúc trên bàn khẽ nhấp một ngụm, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng.
Đúng lúc này, Nam Tuyên Quận chúa từ chỗ mẫu thân mình đi tới, ngồi phịch xuống bên kia của Thẩm Vân Ly, dùng khuỷu tay khẽ huých nàng, nhỏ giọng trêu chọc: "Ly tỷ tỷ, sao ngươi lại có dáng vẻ thẹn thùng thế này, chẳng lẽ thấy biểu ca rồi sao?" Nói đoạn liền nhìn về phía Tĩnh Vương.
Thẩm Vân Ly khẽ trách yêu: "Quận chúa thật thích lấy ta ra trêu đùa." Lời tuy nói vậy, nhưng khóe miệng nàng lại không nhịn được nở một nụ cười. Thẩm Nguyệt Dao thu hết cảnh này vào mắt, ghen tị đến mức gần như phát điên, trong lòng độc địa nghĩ: Chẳng qua là may mắn được ban hôn cho Tĩnh Vương, có gì đáng đắc ý chứ!
Nàng ta đảo mắt, một kế liền hiện lên trong đầu, cố ý nâng cao giọng nói: "Tỷ tỷ, ngươi cứ nhìn chằm chằm Tĩnh Vương điện hạ như vậy, người khác nhìn thấy lại tưởng ngươi nóng lòng muốn gả vào Vương phủ rồi đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời này vừa thốt ra, những người xung quanh đều đồng loạt nhìn tới với ánh mắt dị thường, sắc mặt Thẩm Vân Ly tức thì tái nhợt. Nàng hít sâu một hơi, đang định phản bác thì Lâm Dì đã mở miệng trước, ngữ khí mang theo vài phần uy nghiêm: "Nguyệt Dao, đừng có nói năng lung tung! Con thân là thiên kim Hầu phủ, ăn nói lỗ mãng như vậy, ra thể thống gì!"
Thẩm Nguyệt Dao bị quở trách, lòng đầy ấm ức, nhưng lại không dám cãi lời, chỉ đành cúi đầu, trong mắt lấp lánh tia oán độc.
Chỉ thấy Đại ma ma bên cạnh Trường Công chúa cao giọng nói: "Hội thơ lần này bắt đầu, hai người đối thơ, kẻ thua sẽ bị loại, người thắng cuối cùng sẽ nhận được danh cúc quý hiếm 'Ngọc Cốt Băng Hồn' do Trường Công chúa điện hạ ngự ban!" Tin tức này tức thì thu hút sự chú ý của mọi người.
Theo lệnh của Đại ma ma, hội thơ chính thức bắt đầu.
Vòng đầu tiên, Thẩm Nguyệt Dao lại chủ động khiêu chiến Thẩm Vân Ly. Nàng ta hít sâu một hơi, cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, cao giọng ngâm: "Hoàng cúc nở rộ ánh thu dương, Phong tư uyển chuyển tỏa hương vương." Thẩm Vân Ly không vội vàng, khẽ suy nghĩ, đôi môi son khẽ mở: "Bạch cúc ngạo sương nở lạnh hương, Băng cơ ngọc cốt ý u trường." Thơ của nàng vừa ra, xung quanh tức thì vang lên một tràng tán thưởng, sắc mặt Thẩm Nguyệt Dao lại tức khắc tái nhợt.
Cùng lúc đó, Lâm Tử Huyên và Liễu Nhược Hy cũng bắt đầu cuộc tranh tài gay cấn.
Lâm Tử Huyên phe phẩy quạt đàn hương, giọng điệu kiều mị ngâm: "Tử nhụy hàm tình ý tự trường, Tiên tư lay động ngạo thu sương."
Liễu Nhược Hy không hề yếu thế, đáp lời: "Kim anh đoạt mục nở hoa quang, Thúy diệp phù sơ ngạo giá sương."
Hai người ngươi tới ta lui, không ai nhường ai, những người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn tới, không chớp mắt.
Tạ Uyển Kiều thì đối với một tiểu thư vô danh khác, nàng ta thần sắc kiêu căng, cao giọng ngâm: "Thu cúc rực rỡ ý phi dương, Độc chiếm phong quang tỏa hương vương."
Vị tiểu thư kia có vẻ hơi căng thẳng, nhưng vẫn lấy hết dũng khí đáp lại: "Sương cúc lăng sương chí mãn khoang, Kiên thủ sơ tâm ý u trường."
Mọi người xung quanh đều nhao nhao cổ vũ cho vị tiểu thư này, khen ngợi nàng tuy còn có chút non nớt, nhưng cũng đối đáp chỉnh tề.
Trong lúc các tiểu thư đối thơ kịch liệt, các công tử bên này cũng không chịu kém cạnh. Mộ Dung Phong phe phẩy chiếc quạt vẽ trúc mực, dẫn đầu khiêu chiến Ngôn Thiên Triệt: "Thu cúc ngạo sương kim lũ loạn, Nhã vận du du gió làm bạn." Câu thơ tiêu sái, thể hiện rõ sự phóng khoáng của phong lưu công tử.
Ngôn Thiên Triệt mình vận trường bào màu trắng ngà, tay cầm ngọc địch, nghe vậy khẽ cười, thong dong ngâm: "Hàn anh ôm nguyệt ngọc tư nhàn, Thanh phân phiêu diêu vận như huyền." Tiếng địch du dương, cùng câu thơ tương đắc ích chương, thu hút một tràng tán thưởng từ các tiểu thư xung quanh.
Câu thơ tương đắc ích chương, thu hút một tràng tán thưởng từ các tiểu thư xung quanh.
Mộ Dung Phong nhướng mày, lại ngâm: "Đào Công hái cúc tình vô hạn, Dưới giậu thong dong ý thơ chan." Khéo léo dẫn dụng điển cố, thể hiện học thức của mình.
Ngôn Thiên Triệt khẽ vuốt ngọc địch, đáp lại: "Khuất Tử ăn hoa chí tự hiện, Bên sông cao khiết vận truyền dài." Cũng dùng điển cố, lấy Khuất Tử tự ví, làm nổi bật chí hướng cao khiết.
Cùng với từng vòng thi đấu diễn ra, không khí trên sân càng thêm căng thẳng. Những người bị loại dù lòng không cam, nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ rời khỏi, còn những người ở lại thì càng thêm hừng hực đấu chí, đều mong muốn đoạt được danh cúc quý hiếm "Ngọc Cốt Băng Hồn" kia.
Trường Công chúa ngồi trên chủ vị nói: "Thật là đặc sắc!"
Trường Công chúa ngồi trên chủ vị, mắt đầy vẻ tán thưởng, cao giọng tán thán: "Thật là đặc sắc!" Tiếng của nàng vang vọng khắp vườn.
Ma ma bên cạnh Trường Công chúa bước lên hắng giọng: "Vòng tiếp theo, những vị còn lại cần viết thơ lên giấy tuyên, do Trường Công chúa điện hạ và vài vị lão tiên sinh đức cao vọng trọng cùng nhau bình phẩm. Đề tài là 'Cúc Ảnh Thu Tư', nửa canh giờ sau nộp bài."
Lời vừa dứt, một loạt nha hoàn nối đuôi nhau bước vào, tay chân nhanh nhẹn đặt nghiên bút, mực, giấy, nghiên gọn gàng lên bàn đá điêu khắc, sau đó bước chân uyển chuyển, lui ra.
Thẩm Vân Ly, Tạ Uyển Kiều, Lâm Tử Huyên, Liễu Nhược Hy , Mộ Dung Phong, Ngôn Thiên Triệt sáu người lũ lượt ngồi xuống. Trong chốc lát, hoa viên yên ắng không một tiếng động, tất cả đều muốn biết phần thưởng hôm nay sẽ thuộc về ai!
---