“Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, bệ hạ sao có thể tự tổn thương long thể? Hiếu Hiền Thái hậu nơi suối vàng biết được, không biết sẽ đau lòng thế nào.”
Hiếu Hiền Thái hậu là mẹ ruột của nguyên chủ, lúc mất chỉ được phong làm tần – là nữ nhi của một quan lục phẩm. Sau khi nguyên chủ đăng cơ mới được truy phong làm Thái hậu.
Thái hậu chửi ta thậm tệ, chẳng có gì ngoài việc đem ân tình xưa ra răn dạy.
Thấy ta không hề d.a.o động, lại bắt đầu rủa xả.
Ta vung tay tự tát mình:
“Mẫu hậu dạy đúng, trẫm không bằng súc sinh. Trẫm không xứng làm người.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, Toàn Phúc nhào tới, vừa khóc vừa la:
“Hoàng thượng long thể tôn quý, sao lại tự tổn thương thân thể như thế!”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Dù đau thật, nhưng thấy mắt Thái hậu trừng to, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, thì đáng lắm.
Ta vừa tự tát vừa trà xanh nói những lời cao thượng, câu nào cũng là xin tội, nhưng từng câu đều châm biếm Thái hậu.
Toàn Phúc ôm chặt lấy ta, khóc trời khóc đất.
Ta quỳ trước giường Thái hậu xin lỗi và tự tát, tin tức nhanh chóng truyền khắp hậu cung và tiền triều.
Hoàng hậu cùng các đại thần nội các, ngự sử cũng lũ lượt kéo đến.
Dưỡng Tâm điện cách Từ Ninh cung không xa, quan trẻ tuổi đến rất nhanh.
Ta lại càng diễn sâu, quỳ gối bò đến trước giường Thái hậu, nắm tay Thái hậu khóc lớn.
“Mẫu hậu, từ xưa trung hiếu khó vẹn toàn. Trẫm là quân vương, thân là hoàng đế, lại để con dân bị hoàng thân ức hiếp, mất nhà mất mạng. Trẫm nếu không làm chủ cho họ, thì còn mặt mũi gì làm quân?”
“Hứa gia tội ác tày trời, không xử phạt thì sao khiến dân tâm phục khẩu phục, sao trị quốc an bang? Nhưng xử rồi, lại khiến mẫu hậu đau lòng. Trẫm quả thật bất hiếu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta khóc đến khàn giọng, nước mắt nước mũi đều có, còn dùng tay áo Thái hậu lau sạch sụa.
“Xin mẫu hậu chỉ cho nhi thần một con đường sáng. Nhi thần nên làm gì mới có thể khiến bách quan hài lòng, khiến mẫu hậu vui lòng? Xin mẫu hậu chỉ điểm. Nếu có cách hay hơn, nhi thần nhất định làm theo.”
Thái hậu không biết vì tức giận, hay vì ghê tởm nước mũi của ta, giãy giụa rút tay lại, nhưng không thắng nổi lực tay ta, cuối cùng hận hận tát ta một cái.
Ta thuận thế ngã sang bên, còn cố ý đập đầu vào góc bàn, rên khẽ một tiếng, ngất xỉu.
Toàn Phúc hoảng sợ biến sắc, hét lớn: “Bệ hạ!”
Hoàng đế ngất xỉu vốn là chuyện lớn, lại còn là bị Thái hậu tát đến bất tỉnh, thì càng kinh thiên động địa.
Từ Ninh cung lập tức rối loạn.
May mà thái y ở ngay đó, vội vàng chẩn trị.
Bọn ngôn quan tức đến dựng cả râu, thi nhau chỉ trích Thái hậu.
“Từ xưa trung hiếu khó toàn. Hứa gia nhờ bóng Thái hậu mà làm càn, oán thán khắp nơi. Hoàng thượng trừng phạt, là lẽ tất nhiên, thuận theo lòng dân.”
“Hoàng thượng tuy làm tổn thương Thái hậu, nhưng Thái hậu luôn hiểu đại nghĩa, sao có thể oán trách hoàng thượng?”
“Nói câu mạo phạm, nếu Thái hậu thật sự thương yêu nhà mẹ đẻ, lúc thường nên kiềm chế họ, chứ không phải nuông chiều. Hứa gia hôm nay gặp họa, đều do Thái hậu dung túng mà ra!”
Thái hậu vốn đã bị những lời trà xanh của ta chọc đến muốn ngã ngửa.
Nay thêm đám ngôn quan mài d.a.o bổ sung, mắt trắng dã, suýt nữa thì ngất lịm.
Đúng lúc ấy, ta lờ mờ tỉnh lại, không để ai ngăn, mặt sưng vù nửa bên, lại quỳ gối trước giường Thái hậu, tiếp tục khóc lóc xin tội.
“Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, lại vô dụng, vừa rồi nhất định khiến người sợ hãi. Là lỗi của nhi thần, không cần mẫu hậu ra tay, nhi thần tự xử.”
Ta lại vung tay, hai bên mặt thi nhau chịu đòn.
Quân nhục thì thần tử chết, bọn ngôn quan vội vàng quỳ xuống, ngăn ta tự hại bản thân.
“Hoàng thượng là quân vương, xử lý Hứa gia làm nhiều chuyện ác, giam giữ Vinh Thành, hợp tình hợp lý. Nếu Thái hậu muốn trách, hãy trách mình dung túng người nhà, mới dẫn đến tai họa hôm nay.”