"Nhưng trẫm chọc giận mẫu hậu, ấy là bất hiếu, trẫm còn mặt mũi nào đối diện với người?"
Các ngôn quan đồng loạt trở thành cái miệng thay ta.
"Trưởng công chúa Vinh Thành tuy là con gái Thái hậu, nhưng lại ỷ thế được sủng ái, tác oai tác quái, ức h.i.ế.p nam nữ, hoành hành ngang ngược, cướp chồng người, g.i.ế.c vợ người, sỉ nhục con cái người ta. Loại người tội ác tày trời thế này, không g.i.ế.c thì không đủ để làm dịu cơn phẫn nộ của dân chúng."
Ngôn quan đổ hết tội lỗi của Vinh Thành lên đầu Thái hậu, nói rằng "con không được dạy dỗ là lỗi của mẹ."
Lại có kẻ nói, Vinh Thành có kết cục hôm nay hoàn toàn là do Thái hậu dung túng, chẳng liên quan gì đến Hoàng thượng.
"Con vua phạm pháp, cũng như thứ dân chịu tội. Nếu không vì Hoàng thượng hiếu thuận, sợ Thái hậu đau lòng, thì mười cái mạng của Vinh Thành cũng không đủ chết."
Còn có người nặng lời hơn nữa, gọi Vinh Thành là sâu mọt của Đại Thịnh, đáng lẽ nên xử tử. Hoàng thượng chỉ phạt giam lỏng, đã là vì nể mặt Thái hậu, Thái hậu đừng nên được voi đòi tiên.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lúc này, một nhóm trọng thần văn võ cũng chạy đến.
Thấy ta mặt sưng má đỏ, đang quỳ trước giường Thái hậu, vẻ mặt đau đớn như muốn c.h.ế.t đi, ai nấy đều xúc động, không nói một lời liền quỳ xuống bên cạnh ta.
Một nửa số người khuyên ta nên giữ gìn long thể.
"Hoàng thượng xin hãy bảo trọng long thể. Thái hậu không phải người không hiểu lý lẽ, dù Hứa gia tội không thể tha, nhưng Hoàng thượng cũng không triệt để tận diệt, chỉ là tịch biên gia sản, đày đi xa mà thôi. Trưởng công chúa Vinh Thành phạm pháp g.i.ế.c người, Hoàng thượng cũng xử nhẹ, chỉ giáng làm thứ dân, giam vào Tông Nhân phủ, đã là hết mức khoan dung rồi..."
Trước kia Thái hậu luôn dùng chiêu này để kiềm chế ta.
Nay thì sao, đạo đức giả đã thành boomerang bay ngược lại, nhắm thẳng vào bà ta—cảm giác ấy thật là khoái chí!
Lúc không ai nhìn thấy, ta còn cố ý nở một nụ cười lạnh đắc ý với Thái hậu.
Thái hậu vốn đã tức giận đến mức sắp chết, giờ lại bị khiêu khích, mắt trợn trừng, lửa giận bốc lên tận trời, không nhịn nổi nữa mà gào lên một tiếng:
"Thịnh Cảnh Thái, cái thứ súc sinh không c.h.ế.t tử tế!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà ta mất hết lý trí, bất chấp thân thể già yếu, bật dậy khỏi giường, dốc hết sức lao tới đánh ta.
Nô tài vội vàng nhào tới cản, sợ đến toát mồ hôi, miệng liên tục kêu: "Thái hậu xin hãy bảo trọng long thể!"
Thái hậu không đánh trúng được ta, liều mạng vùng vẫy.
"Ngươi động vào Hứa gia thì thôi, lại còn dám động đến Vinh Thành của ta, ngươi đúng là đại nghịch bất đạo! Trời cao sao không đánh cho ngươi một đạo lôi c.h.ế.t tươi đi!"
Vua bị nhục thì bề tôi phải c.h.ế.t theo, ta đường đường là Thiên tử, lại bị Thái hậu mắng mỏ nhục mạ trước mặt bao người, bá quan văn võ sao còn ngồi yên được? Vừa khóc trời khóc đất "Hoàng thượng ngọc thể ngàn vàng, sao có thể bị sỉ nhục thế này", vừa mở miệng chửi mắng Thái hậu không chút lưu tình.
"Thái hậu dù là mẫu thân của Hoàng thượng, cũng phải tuân theo Tam cương Ngũ thường."
"Phu tử tòng tử, Thái hậu dù là một nước chi mẫu, cũng nên giữ đạo làm vợ."
"Thánh chỉ của Thái tổ, hậu cung không được can chính! Thái hậu đây là muốn trái lệnh tổ tông sao?"
"Xử lý Hứa gia là quốc sự, Thái hậu đây là muốn can thiệp triều chính sao?"
"Hoàng thượng dù là con Thái hậu, nhưng cũng là vua của một nước, long thể tôn quý, sao có thể bị một phụ nhân tát mặt? Thái hậu đây là tạo phản sao?"
Mồm miệng của văn nhân cổ đại, đúng là sắc bén như đao kiếm.
Nguyên chủ vốn là Hoàng đế, chỉ cần nói một câu không hợp ý, là bị đám quan lại này chửi cho không còn mảnh giáp, huống chi là một bà già như Thái hậu, càng không có sức chống đỡ.
Thái hậu—người từng là quán quân hậu cung bao năm—bị bảy vị các lão mắng cho tơi tả, dù lửa giận ngút trời, cũng bị chửi đến mức nghẹn lời, ôm n.g.ự.c thở dốc, hơi thở yếu ớt.
Nhưng đúng là đẳng cấp vô địch của bà ta không phải hư danh, dù đã tức đến thở không ra hơi, vẫn còn sức để mắng ta.
Bà ta ôm ngực, ai oán gào lên:
"Ai gia già rồi, vô dụng rồi, không chỉ chướng mắt Hoàng đế, mà còn chướng mắt cả các ngươi!"
Bà ta đưa ánh mắt bi thương tuyệt vọng nhìn quanh các lão thần, cuối cùng lại dừng ở ta:
"Hoàng đế, sớm biết ngươi muốn vắt chanh bỏ vỏ, ai gia nên sớm đập đầu mà chết, khỏi phải chướng mắt ngươi nữa."
"Chỉ là, thân thể ai gia bây giờ đã sớm không chịu nổi, đến c.h.ế.t cũng chẳng được toại nguyện, thật sự là ông trời cũng giúp ngươi, cố tình để ai gia sống đến hôm nay, để tận mắt nhìn ngươi ra tay với nhà Hứa gia, ra tay với ai gia.”