Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ

Chương 25



25

Trị quốc như nấu cá nhỏ.

Vài năm đầu xuyên tới đây, ta hừng hực khí thế, luôn giữ vững tôn chỉ “xã tắc là trọng, đế vương là nhẹ”, thi thoảng mới phô trương uy phong một chút cho vui.

Còn lại đều là tận tâm tận lực, ngày đêm quên ăn quên ngủ...

Ta từng nghĩ, giống như Lý Thế Dân khi xưa, nếu biết dùng người tài, nhìn người đúng chỗ, rộng mở ngôn luận, trị quốc theo pháp, thì có thể khiến quốc gia cường thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Nhưng khi thật sự ngồi lên ngai vàng này rồi, ta mới hiểu — trị quốc thật sự quá khó.

Chỉ riêng chuyện đấu trí đấu dũng mỗi ngày với đám hồ ly tinh trong triều đình đã chiếm mất một nửa tinh thần của ta.

Nửa phần còn lại thì lo thu dọn đống hỗn loạn do mấy đứa con bất hiếu gây ra.

Thái tử bị phế bị giam trong Tông Nhân phủ vẫn không an phận, lại dám liên kết với nhạc phụ mưu phản.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Dù ta đã kịp thời dập tắt loạn quân, tịch biên thêm mấy nhà, kiếm được một khoản, nhưng vẫn bị chọc tức đến nỗi phát sốt.

Cũng nhờ thế mà ta được cảnh tỉnh.

Ngồi trên cái ngai này, nếu thật sự là người có tâm có trách nhiệm, thì nhất định ăn không ngon ngủ không yên.

Còn nếu là kẻ vô tâm vô phế — thì đó lại là một cảnh tượng khác hẳn.

Thật khó mà tưởng tượng được, nếu ngai vàng rơi vào tay tên thái tử bị phế vừa vô đức vừa vô năng, hay lão Tứ đạo mạo giả nhân mà chẳng có tài cán gì, thì sơn hà xã tắc này sẽ bị tàn phá đến đâu.

Vụ mưu phản của thái tử khiến ta càng siết chặt quản thúc các hoàng tử.

Tất cả hoàng tử đã trưởng thành đều bị đưa tới lục bộ cửu khanh làm việc, đảm bảo không còn thời gian để bày trò nữa.

Lão Tứ bị ta cấm túc trong vương phủ chưa được một năm, trong phủ đã có thêm bốn thị thiếp.

Nghe nói đều do Tề vương phi đích thân chọn lựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Theo lý thì vương phi trông coi cả một vương phủ to lớn, lại phải quản lý một đám thị thiếp, hẳn là rất bận rộn.

Vậy mà nàng ta vẫn dư thời gian, mỗi ngày đều vào cung hầu hạ Triệu tần đang trọng bệnh.

Tất nhiên, con dâu chăm sóc mẹ chồng là chuyện hợp đạo lý.

Ngay cả ta cũng phải khen ngợi nàng một câu “hiền lương hiếu thuận.”

So với nàng ta, Yến vương phi — người nửa tháng mới vào cung thỉnh an một lần — bỗng trở thành “đứa con dâu bất hiếu”.

Yến vương phi bị ngôn quan dâng sớ chỉ trích không chăm lo cho mẹ chồng, còn liên lụy đến Yến vương bị ép quỳ gối trước ngự tiền nhận tội.

“Triệu tần bệnh nặng, Tề vương phi vì giữ hiếu đạo, ngày ngày vào cung chăm sóc, mưa gió không ngại, hiếu tâm sâu đậm, thật là tấm gương mẫu mực. Trái lại, Yến vương phi thân là dâu hoàng gia, lại bỏ mặc mẹ chồng lâm bệnh trên giường, chưa từng bước chân vào cung một lần, hành vi như vậy quả thật bất hiếu, sao có thể xứng đáng với thân phận vương phi? Làm chồng như Yến vương, không biết dạy vợ giữ đức, để xảy ra chuyện bất hiếu như thế, ắt phải chịu trách nhiệm tương xứng, để chính lại phong hóa trong nhà.”

Tức giận và ấm ức, lão Thất liền xắn tay áo đá bay vị ngôn quan ăn nói sắc như d.a.o kia.

Thế là xong, bá quan văn võ trong triều xúm lại sôi sục, ai nấy đều đòi ta xử phạt lão Thất, không phạt thì dọa đ.â.m đầu vào cột.

“Thân là hoàng tử, hưởng bổng lộc của muôn dân, gánh trọng trách quốc gia, lẽ ra phải giữ gìn nhân đức, lấy dân làm gốc. Ấy vậy mà lại dám ngang nhiên giữa triều đình, ra tay bạo lực với mệnh quan triều đình. Hành vi như vậy, ngông cuồng đến cực điểm, trái nghịch đạo lý trời người. Thần khẩn cầu Bệ hạ lấy công đạo làm gốc, nghiêm trị kẻ ngỗ nghịch, răn đe thiên hạ, trả lại sự thanh minh cho triều đình, cho bá tánh cả nước một lời công bằng.”

Lão Thất cũng bị kết tội dung túng vợ không thờ mẹ chồng, bất hiếu tột độ, phải nghiêm trị không tha.

Đám ngôn quan lời lẽ thống thiết, chính khí lẫm liệt, như thể nếu ta không xử phạt đôi phu thê kia thì trời sẽ sập, nước sẽ mất.

Nhìn đám người gân cổ nổi giận, lại nhìn lão Thất bị giữ chặt mà vẫn hằm hè muốn đánh thêm người, nếu không phải bị Lưu Trung Nghĩa ngăn lại thì có khi đã ra tay rồi, đầu ta như muốn nổ tung.

Theo ta thấy, cái chuyện "con dâu không hầu hạ mẹ chồng là bất hiếu" mà cũng được đưa vào luật, mới thật sự là nghịch đạo lý trời đất.

Nhưng dù ta là hoàng đế, cũng chẳng tiện nói to điều đó ra.

Ta hiểu cơn giận của lão Thất, nhưng lại không thể công khai đứng về phía nó.

Ta nói:

“Vương phi mỗi nửa tháng tiến cung thỉnh an một lần, là quy củ đã được định ra từ triều ta, Yến vương phi tuân theo tổ chế, mười lăm ngày vào cung, không hề vi phạm tổ huấn, cớ sao lại gọi là bất hiếu?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com