Ta nhìn thẳng vào vị ngôn quan đang đầy phẫn nộ kia, thong thả nói tiếp:
“Tề vương phi mỗi ngày vào cung chăm sóc Triệu tần, hiếu tâm như vậy trẫm rất cảm kích, tất sẽ khen thưởng. Nhưng lấy hành vi của Tề vương phi làm tiêu chuẩn, ép buộc Yến vương phi cũng phải như vậy, quả là không thỏa đáng, đó là đạo đức cưỡng ép, tuyệt đối không thể chấp nhận.”
Đạo đức cưỡng ép đúng là thứ khiến người ta buồn nôn nhất.
Nguyên chủ năm xưa chính là kẻ bị đạo hiếu trói buộc mà không có đường phản kháng, thật đáng thương.
Bây giờ, ngay đến chuyện con dâu có hiếu với mẹ chồng hay không cũng phải lôi ra bàn giữa triều đình, bọn người này đúng là hết thuốc chữa.
Ta quét mắt nhìn quanh quần thần, nâng cao giọng:
“Các khanh công nhiên đạp lên Yến vương phi, dốc sức nâng Tề vương phi, rốt cuộc là đang khen ngợi sự hiếu thuận của Tề vương phi, hay là muốn cả thiên hạ lấy Tề vương phi làm chuẩn mực? Trương ái khanh, nhà có mẹ già sáu mươi, dâu của khanh có hầu hạ mẹ như Tề vương phi chăng?”
“Còn Chu ái khanh, mẹ già bảy mươi, có ba nàng dâu, các nàng ấy có kính cẩn hầu hạ mẹ già không? Các nàng dâu của khanh có ai mỗi ngày hầu mẹ chồng, sớm hôm dâng trà rót nước như Tề vương phi không?”
Gió nổi mây vần, không khí căng như dây đàn, trong điện lặng ngắt như tờ.
Các đại thần chắc cũng đoán được ý ta, thấy ta nói vậy, sợ ta lấy việc tư để đáp trả, cũng chẳng dám hé răng nữa.
Nhưng chuyện lão thất ra tay đánh ngôn quan giữa triều, không thể không xử.
Vì vậy, ta buộc lão thất xin lỗi đối phương.
“Triệu tần tuy là mẹ chồng của Yến vương phi, nhưng không sinh không dưỡng nàng, trẫm dù là đế vương, cũng xấu hổ khi dùng đạo hiếu ép dâu. Triệu tần là mẫu thân của Yến vương, phụng dưỡng mẹ là trách nhiệm không thể trốn tránh của con trai, sao có thể giao phó lòng hiếu cho con dâu?”
Ta mượn dịp này châm biếm một trận đám ngôn quan suốt ngày hô hào “dâu hầu mẹ chồng là thiên kinh địa nghĩa”.
Công khai thì ta khó trừng trị bọn ăn no rỗi việc kia.
Nhưng chuyện Tề vương phi mượn danh đạo hiếu để công kích Yến vương phi, ta vẫn nổi giận.
Không tiện trị đám ngôn quan, một nàng dâu nhỏ bé thì chẳng lẽ ta không trị nổi?
Ta mượn cớ hoàng hậu “thân thể yếu mệt”, hạ lệnh tất cả con dâu phải vào cung hầu bệnh.
Hoàng hậu nhận được lệnh ta, chỉ đích danh Tề vương phi hầu hạ, ai bảo nàng ta là “nàng dâu hiếu thuận nhất” trong hậu cung?
Vài ngày sau, Tề vương phi đã gầy đi một vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu tần bệnh nằm đó cũng không chịu an phận, lại còn lấy cớ “vương phi vào cung hầu bệnh, vương phủ không thể thiếu người chủ mẫu lo liệu” mà để trắc phi của lão tứ quản gia, còn ban thêm mỹ nhân cho hắn.
Ta chớp thời cơ, gọi lão tứ vào Dưỡng Tâm Điện, mắng cho một trận tơi bời:
“Mẫu phi bệnh nặng, ngươi không vào cung hầu hạ, lại còn tâm tư nạp thiếp. Quá là bất hiếu.”
Muốn trị tội thì sợ gì không có lý do.
Ta chính là cố ý kiếm cớ để dằn mặt hắn.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thằng nhãi này vào Đô Sát Viện rồi, mượn thân phận mà đi khắp nơi luận tội văn võ đại thần.
Nghe thì là công chính liêm minh, không thiên vị.
Nhưng thực chất là vơ vét phe cánh, trừ khử dị kỵ.
Hắn tưởng ta không biết mưu tính trong lòng hắn?
Bọn quan ủng hộ hắn thì chưa từng bị luận tội. Còn phe của lão thất và lão bát thì bị đám người của hắn dìm không chừa chỗ thở.
Đám quan trong Đô Sát Viện, gần nửa đã bị hắn mua chuộc.
Chỉ còn Trương Trọng Cảnh và mấy học trò là chưa bị lôi kéo, còn lại gần như đã thành cô lập.
Thật khiến ta tức chết!
Tuy ta không ưa gì Trương Trọng Cảnh, nhưng không có lão ta trấn giữ, Đô Sát Viện đã chẳng còn là tai mắt của thiên tử, mà thành công cụ để lão tứ diệt đối thủ.
Chỉ cần lão Tứ lên tiếng, đám ngôn quan kia như lũ sói đói mười ngày nửa tháng thấy được xương thịt, ào ào xông lên, không cho người ta đường sống.
Không phải ta chưa từng răn dạy hắn.
Nhưng thằng ranh đó vẫn không biết kiềm chế, đến cả thủ đoạn đàn bà cũng mang lên triều đấu đá.
Ta thật sự nhẫn nhịn hết nổi, đành mượn tội “bất hiếu” để trị hắn một lần.
Ta sai lễ bộ cho thị trung đích thân thảo chỉ.
“Quận vương Vĩnh Tường, trong lúc cả đích mẫu và mẫu thân bệnh trọng, chẳng những không vội vào cung phụng dâng thuốc, trọn đạo làm con, mà còn đắm chìm trong sắc đẹp, buông mình theo thị thiếp, vứt bỏ ân tình mẫu tử, hành vi như thế, thực là nghịch thiên lý, mất nhân luân.”
Chỉ tội mà lễ bộ thảo ra đã đủ luận tội, không oan uổng gì hắn.