Cha dường như bị cảnh này kích thích, toàn thân run rẩy.
"Ta khổ tâm bồi dưỡng con nhiều năm, không ngờ con lại nghĩ như vậy. Sớm biết thế này ta nên dìm c.h.ế.t con từ khi con mới sinh ra."
"Dù thế nào, con cũng tuyệt đối sẽ không gả cho Thái Tử, cho dù cha có g.i.ế.c con, con cũng sẽ không khuất phục."
"Con tưởng hắn thật lòng yêu con sao? Một người đàn ông, khi nữ tử chưa thành hôn đã vọng tưởng làm ô uế sự trong sạch của người ta để trèo cao, đây không phải là yêu, đây là dục vọng. Lễ nghĩa liêm sỉ lão phu dạy con đều đổ sông đổ biển hết rồi!"
"Hơn nữa, hắn yêu con sao? Hắn yêu quyền lực danh tiếng của Tướng quân phủ của ta, hắn căn bản không yêu con."
"Không phải, không phải, chàng ấy thật sự yêu con..."
Tô Tình Vũ lúc này tóc tai rối bời, nghe những lời này, bất an càng tăng, tỷ ấy ngấn lệ, cầu xin hắn đáp lại:
"Chàng yêu ta đúng không? Không phải vì những hư vinh kia, chỉ là vì ta đúng không?"
Bùi Thanh chỉ trời thề.
"Ta Bùi Thanh đời này chỉ yêu Tình Vũ, nếu trái lời thề này, trời tru đất diệt."
Tô Tình Vũ cảm động, nép vào lòng Bùi Thanh.
"Bùi lang~"
Ta cảm thấy cha ta sắp tan nát rồi.
3
Còn chưa đợi cha ta phát tác, đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, một đám thị vệ Đại Lý Tự vung roi phi ngựa tới. Thị vệ trưởng dẫn đầu kìm ngựa, hướng cha ta hành lễ, ý vị sâu xa nói:
"Thần phụng mệnh truy sát phản tặc, vừa đuổi tới đây, tặc chưa bắt được, ngược lại xem được một màn kịch hay, Tướng quân đại nhân thật rộng lượng."
Sắc mặt cha ta xanh mét, vô cùng xấu hổ.
"Trần đại nhân, việc nhà của lão phu không phiền ngài quan tâm, mong đại nhân giữ kín miệng."
Trần Chân cười nhạt.
"Việc nhà của Tướng quân thần đương nhiên không nên bình phẩm, nếu không có chứng cứ chỉ rõ nơi này có động tĩnh, thần cũng sẽ không ở đây xem náo nhiệt. Chỉ là Tướng quân, chuyện liên quan đến Thái Tử Phi tư thông với người khác, không phải Tướng quân một câu việc nhà là có thể bỏ qua."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thấy chuyện này đã không thể giấu được, cha gân xanh nổi lên, mất hết mặt mũi, cũng không muốn dẫn đến nhiều người hơn, đành thỏa hiệp nói:
"Ngày mai ta sẽ tự mình đến Thái Tử phủ xin lỗi, các hạ vẫn nên mau chóng bắt tặc báo công!"
"Đó là đương nhiên."
Lại là một trận tiếng vó ngựa, đám thị vệ vừa rồi đều rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Còn không mau trói hai nghiệt chướng này lại bắt về!"
Cha tức giận, lửa giận bốc lên, như muốn thiêu đốt hai người họ.
Thấy mọi chuyện sắp kết thúc, ta tranh thủ thời gian dùng khinh công trở về. Nha hoàn của ta còn đang ở trong phòng thay thế ta, đợi ta trở về là có thể xem một màn kịch hay rồi, không biết Đại phu nhân sẽ có biểu cảm gì.
Nghĩ thôi đã thấy mong chờ.
Vừa trèo tường vào cửa sổ, đã thấy nha hoàn nhỏ lo lắng chạy tới khóc lóc:
"Tiểu thư, người cuối cùng cũng về rồi, nô tỳ đợi đến sốt ruột."
Ta xoa xoa khuôn mặt tròn trịa của cô bé, khen ngợi một câu:
"Làm tốt lắm, tháng này lương tháng gấp đôi."
Một câu nói khiến cô bé xấu hổ:
"Hì hì, thật ra nô tỳ cũng không làm gì, đều nhờ tiểu thư dạy bảo."
Đầu tiên, ta bảo cô bé giả vờ đưa canh dưỡng sinh phát hiện Tô Tình Vũ bỏ trốn, gây náo động, thu hút cha ta đi bắt người.
Sau đó lại mượn chuyện Đại Lý Tự điều tra phản tặc gần đây, bảo cô bé b.ắ.n mũi tên có tính ám chỉ ở con đường tất phải đi qua, dẫn bọn họ đến đó chứng thực mối quan hệ của đôi cẩu nam nữ kia.
Cuối cùng về phủ giả làm ta, chứng minh ta trong sạch.
Mọi chuyện còn tốt đẹp hơn dự kiến, lần này, Tô Tình Vũ chắc chắn sẽ thân bại danh liệt.
……
Nghe nói Đại phu nhân vội vàng chạy đến thư phòng, ta nhếch môi cười, theo sát phía sau.
Trong thư phòng, Tô Tình Vũ và Bùi Thanh bị trói chặt đang quỳ.
Đại phu nhân bước chân vội vã xông vào, nhìn thấy con gái bảo bối trên mặt đất, lập tức cảm thấy đau lòng, nhào đến bên cạnh Tô Tình Vũ, ôm chầm lấy tỷ ấy, vành mắt đỏ hoe.
Mở miệng là chất vấn:
"Tướng quân, đây là con gái bảo bối chúng ta cưng chiều mười mấy năm, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, sao ông có thể nhẫn tâm như vậy?"
Cha thấy phu nhân còn bênh vực Tô Tình Vũ, cảm xúc không thể kiềm chế, lửa giận bốc lên, chỉ vào ba người mắng:
"Đều là do ngươi dạy dỗ con gái tốt! Tự cam lòng sa đọa! Đê tiện! Không biết xấu hổ!"