Đại phu nhân chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, hai đầu gối mềm nhũn, nước mắt không thể khống chế rơi xuống, thấm ướt y phục đắt tiền.
"Phải, đều là lỗi của ta, ông tung hoành sa trường nhiều năm như vậy, quanh năm không ở nhà, ông có làm tròn trách nhiệm của một người cha không?"
"Ông chỉ biết dùng quyền lực của người làm cha, chưa từng thật sự quan tâm đến Tình Vũ, con bé mới vì một chút dụ dỗ mà lạc lối."
"Ta gả cho ông nhiều năm, luôn tận tâm tận lực, không hề lơ là, Tướng quân lại không hề để ý đến tình nghĩa vợ chồng, đối xử với ta như vậy."
Hai mẹ con khóc lóc thảm thiết, thật khiến người ta thương xót.
Cha thấy vậy, không khỏi mềm lòng, giọng nói dần dịu lại:
"Nếu con nhận sai, cắt đứt quan hệ với tên phóng đãng này, cha vẫn có thể nhận con là con gái, cho dù trời có sập xuống, cha cũng có thể chống đỡ."
Thấy chồng nới lỏng, Đại phu nhân hy vọng vỗ vỗ Tô Tình Vũ, trong mắt tràn đầy đau lòng:
"Mau! Nhận lỗi với cha con đi, g.i.ế.c c.h.ế.t người này, con vẫn là Đại tiểu thư duy nhất của Tô gia."
Bùi Thanh bị bịt miệng trói tay chân, kinh hãi, liều mạng ra hiệu cho Tô Tình Vũ.
Đại phu nhân biến sắc, rút d.a.o găm ra định g.i.ế.c Bùi Thanh, vì Tình Vũ, bà ta không thể không làm vậy.
Bùi Thanh sợ hãi đạp chân, ú ớ kêu gào.
"Không..."
Tô Tình Vũ đưa tay ra đỡ nhát d.a.o trí mạng thay hắn, chuỗi ngọc trai huyết sắc đứt đoạn, nhỏ giọt theo miệng vết thương, làm tan nát hy vọng của Đại phu nhân, cũng chôn vùi chính bản thân nàng ta.
Nàng ta gào thét điên cuồng, như con thú hoang phát rồ, bất chấp tất cả để bảo vệ thứ mình khao khát.
"Tại sao nương cũng không chịu tác thành cho con, rõ ràng mọi người đều biết, con yêu hắn, không có hắn, con sẽ c.h.ế.t mất, hắn là mạng sống của con!"
Nàng ta giật lấy con d.a.o của Đại phu nhân, vẻ mặt điên dại, đôi mắt hằn đầy tia máu, hai tay nắm chặt chuôi dao, trút hết mọi hận thù vô cớ lên người thân của mình.
"Mọi người có biết không? Thái Tử mà mọi người ép ta gả, hắn ta vừa yếu đuối vừa vô dụng, hắn ta căn bản là không được, ha ha ha."
Ta sững người, khó tin hồi tưởng lại lời nói của Tô Tình Vũ, nhớ lại kiếp trước nàng ta và Thái Tử thành thân năm năm, hình như quả thật không có con.
Thái Tử thật sự có bệnh kín sao?
4
Nghĩ đến đây, ta không thể ngồi yên được nữa.
Ta sải bước vào thư phòng, dùng tốc độ sét đánh đánh rơi hung khí của Tô Tình Vũ.
Trái tim đang treo lơ lửng của Đại phu nhân vừa hạ xuống, ta lại dùng hết sức bình sinh tát Tô Tình Vũ một bạt tai.
"Dám bịa đặt về Thái Tử điện hạ như vậy, tỷ cho rằng Tô gia chúng ta sống quá tốt rồi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đại phu nhân cũng lộ vẻ không vui.
Đều không vui đúng không? Mọi người không vui thì ta vui.
Nước mắt trào ra, ta kích động, quay đầu đứng dậy nói với phụ thân một cách chính trực:
"Phụ thân thứ tội, đích tỷ làm ra chuyện này, đã gây ra họa lớn, nếu không giải quyết ổn thỏa, e rằng sẽ khiến Bệ hạ lạnh lòng với Tô gia chúng ta!"
Phụ thân vẻ mặt ngưng trọng, vô cùng thất vọng về Tô Tình Vũ.
"Ngươi là cái thá gì, ngươi chẳng qua chỉ là đứa con hoang do con nha hoàn rửa chân hèn hạ kia sinh ra, ngươi có tư cách gì chỉ trích ta?"
Ta cố nén cơn giận muốn đánh c.h.ế.t Tô Tình Vũ, vẫn khuyên nhủ phụ thân:
"Cha, chuyện đã lan truyền ra ngoài, dù sao đích tỷ cũng là người của Tô gia chúng ta, họa do nàng ta gây ra, tự nhiên cả Tô gia chúng ta phải gánh chịu, chúng ta đã đặt cược tất cả danh dự để cầu được vị trí Thái Tử Phi, không còn gì để cứu vãn tội khi quân nữa."
Cho nên, mọi hậu quả hãy để kẻ đầu sỏ gánh chịu.
Phụ thân nhíu chặt mày, suy nghĩ rối bời, khóe miệng khẽ run, dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
"Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có gả cho Thái Tử hay không?"
"Không gả, c.h.ế.t cũng không gả!"
"Được! Được! Được!"
Liên tiếp nói ba chữ "Được", ta biết phụ thân đã hoàn toàn thất vọng về Tô Tình Vũ rồi.
"Nếu đã vậy, ta sẽ cùng ngươi ba lần đập tay đoạn tuyệt quan hệ cha con, từ nay về sau ngươi sống hay c.h.ế.t đều không liên quan gì đến Tô gia ta!"
Đại phu nhân ôm ngực, suýt chút nữa không thở nổi, kéo tay áo phụ thân.
"Phu quân..."
Phụ thân hất bà ta ra, mặc cho bà ta thảm thiết ngã xuống đất.
"Lòng dạ đàn bà."
Tô Tình Vũ vô cùng kiên định đứng dậy, đưa bàn tay trái ra, hướng về phía phụ thân.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Lần thứ nhất."
"Lần thứ hai."
"Lần thứ ba."
"Từ nay về sau ta sẽ không bước chân vào Tô gia nữa, Tô phủ hãy coi như không có đứa con gái này."