Thời Sênh lẳng lặng nằm trong bồn tắm, cơ thể vẫn còn ấm nóng.
Tim tôi đau đến quặn thắt lại.
Trước bữa tiệc, em ấy nói muốn đi chuẩn bị quà cho tôi nên đến muộn một chút.
Không ngờ lần gặp đó lại là lần cuối cùng.
Lá gan Sênh Sênh nhỏ như vậy…
Có thể khiến em ấy phát điên, đ.â.m c.h.ế.t hai tên bắt cóc.
Lúc ấy em ấy tuyệt vọng biết nhường nào đây?
Tôi đau lòng nhắm chặt mắt lại, bế em ấy từ trong nước lên:
"Mẹ, thay quần áo cho em gái đi.”
Thay thành chiếc váy màu hồng nhạt mà em ấy thích nhất, để em ấy được xinh đẹp đi lên thiên đường.
Mở tủ quần áo ra.
Trong tủ, lại rơi ra một quyển nhật ký.
Trên trang bìa viết: [Chỉ có chị gái mới có thể đọc.]
03
Cửa biệt thự được mở ra.
Bố tôi liếc về phía em gái được tôi đang ôm trong lòng, nhíu mày:
“Có mấy cái việc lặt vặt, có gì mà không nghĩ ra?"
Anh trai kéo ống tay áo, ý bảo ông ấy nói ít đi hai câu.
Sau đó anh ấy lập tức nhìn về phía tôi, nhẹ nhàng đưa tay ra.
"Anh sẽ cho Sênh Sanh phần mộ có phong thuỷ tốt nhất."
“Thanh Lê, đưa em ấy cho anh đi.”
Tôi nhìn chằm chằm mặt em ấy, nước mắt ào ào rơi xuống:
"Đừng mang em ấy đi..."
Anh trai thở dài, kiên nhẫn ngồi xổm xuống.
“Thanh Lê, bây giờ là mùa hè. Chắc hẳn em không muốn nhìn thấy Sênh Sênh bị…”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đến tối vườn hoa sẽ có rất nhiều muỗi.
Tôi cố gắng đè nén sự cay đắng trong lòng, quay đầu đi, nhẹ nhàng đặt em ấy vào lòng anh trai.
Gian phòng bị sự náo nhiệt lấp đầy liền yên tĩnh trở lại.
Không có ai xung quanh.
Tôi cẩn thận mở nhật ký ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trang bìa: [Chị, thật sự xin lỗi.]
Từ sau khi biết bản thân là thiên kim giả tu hú chiếm chỗ, em ấy vẫn luôn cảm thấy có lỗi với tôi.
Tôi che mặt, khóc rống lên thành tiếng.
Ngón tay run rẩy lật giấy, trang thứ hai trống trơn.
Đang muốn lật qua, thì bỗng nhiên tôi phát hiện ở trong góc có dấu vết chữ viết bị xóa đi.
Tôi lấy kính lúp, nhìn kỹ.
Viết là: [Đếm ngược ngày rời đi - 7 ngày.]
Con số tiếp theo là ngày hôm nay.
Hình như… Có gì đó không đúng lắm.
Tôi lặng lẽ ngồi trong góc suy nghĩ, làm sao con người có thể biết trước cái c.h.ế.t của mình?
Trừ khi…
Sắc mặt tôi trắng bệch, quay đầu nhìn về phía toilet.
Em ấy đã lên kế hoạch từ trước để...?
“Thanh Lê, em đang xem cái gì thế?”
Giọng nói đột nhiên vang lên làm tôi giật mình.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy anh trai đang mỉm cười thì thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt anh trai rơi vào tay tôi, dịu dàng lên tiếng:
"Có phải Sênh Sênh đã để lại thứ gì đó mà chưa lấy đi không em?"
Tôi định kể cho anh tôi nghe những gì tôi vừa khám phá.
Khi chạm vào tờ giấy, bỗng nhiên nghĩ đến chữ viết trên bìa.
“Không… Em đang xem… ghi chép học tập lúc trước.”
Anh ấy khẽ nở nụ cười, dịu dàng xoa đầu tôi.
“Thanh Lê ngoan lắm, chờ em thi đậu đại học A, anh trai tặng em túi xách mới nhất.”
Anh ấy xoay người đi ra ngoài.
Khi cánh cửa khép lại, anh trai tôi lại nhìn:
"Nếu như em có nhìn thấy món đồ nào còn sót lại của Sênh Sênh mà chưa hoả táng thì cứ gọi anh bất cứ lúc nào nha~ em biết đấy, em ấy rất hay nhớ đến quá khứ. Khi xuống đó không thấy đồ của mình thì sợ em ấy không quen~"
“Dạ."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Anh trai là một người cuồng em gái.
Tôi nhìn bóng lưng anh ấy rời đi, trong lòng rất vui mừng.
Tuy rằng kiếp này cuộc đời của em gái ngắn ngủi nhưng cũng may, người nhà đều yêu thương em ấy.
Tôi tiếp tục lật trang tiếp theo của nhật ký, trong nháy mắt trở nên cứng đờ.