Tôi nhìn kỹ thêm một lần nữa, quả thật là chữ viết của em gái.
Tôi cầm laptop đứng lên, nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên có loại cảm giác không chân thật cho lắm.
Tủ quần áo bằng gỗ bên tay trái, từng treo đầy váy Lolita em gái yêu thích.
Đều là anh trai mua.
Anh ấy nói, em gái là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho anh ấy.
Lúc mới tới Quý gia, đối lập với sự dịu dàng của em gái, tôi hoàn toàn giống một nông dân không hợp với nơi đây chút nào.
Nhìn anh trai thân thiết với Sênh Sênh, tôi hâm mộ không thôi.
Nhưng sau khi em gái đi chưa tới một tiếng những thứ liên quan đến em ấy trong phòng đều bị dọn sạch.
Khi hàng trăm món đồ bị lấy đi, tôi ngăn anh trai lại: "Anh không để lại chút gì để tưởng nhớ em ấy sao?"
Anh ấy chỉ bình tĩnh đè tay tôi xuống.
“Em biết đấy, Sênh Sanh thậm chí còn đặt tên cho mỗi món đồ Lolita của em ấy. Nếu không thấy đầy đủ thì em ấy sẽ tức giận.”
Nhưng Sênh Sênh, chưa bao giờ giận tôi.
5
Ngoài phòng truyền đến tiếng ồn ào.
Đột nhiên bố tôi dẫn theo một đống tiên sinh Âm Dương và đạo sĩ vào phòng em gái.
Rèm cửa sổ đột nhiên bị kéo lên, bầu trời tối đen như mực.
Tôi có chút hoảng sợ: "Bố, muốn làm gì?"
“Trừ tà.”
Ánh nến lay động, mấy chiếc bùa màu vàng được dán ở bốn góc phòng.
Mấy người đứng ở giữa vung kiếm gỗ đào, không ngừng dùng mũi kiếm c.h.é.m đứt không khí, ánh huỳnh quang đem ánh sáng trong phòng cắt thành từng mảnh nhỏ.
Đạo sĩ gõ chuông đồng, trong lư hương bốc lên khói xanh lượn lờ xung quanh.
Làn khói kia làm cho tôi ho khan, hun bẩn cái đèn trắng ở trên tường.
Tôi tiến lên ngăn cản: "Bố, đó là em gái mà? Em ấy cũng đâu phải thứ gì xấu xa đâu chứ?”
Bố túm lấy cổ áo tôi, ném tôi ra ngoài cửa.
“Con đừng làm loạn nữa.”
Cửa bị khóa trái.
Mặc cho tôi ở bên ngoài gõ cửa như thế nào thì những người ở trong phòng cũng không phản ứng lại.
Tôi chỉ nghe được giọng nói của ông ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nhà có người c.h.ế.t có kiêng kị."
"Sợ xử lý không sạch sẽ, sau này sẽ ảnh hưởng đến việc bán nhà."
“Vất vả cho các vị rồi.”
6
Bán nhà gì, đây không phải là nhà của tổ tiên Quý gia sao?
Bình thường bố đều dọn dẹp nhà cửa gọn gàng năng nắp, tự mình làm người làm vườn, đối với hoa cỏ trong vườn đều có tình cảm.
Cũng không nghe nói gần đây Quý thị gặp khó khăn gì về mặt kinh tế.
Tôi vịn khung cửa, dần dần trượt xuống đất.
Tại sao? Tại sao mọi thứ lại thay đổi sau khi em gái tôi ra đi?
Sau lưng tôi toát ra mồ hôi lạnh.
Trong chuyện này, nhất định có chỗ nào đó không thích hợp.
“Tiểu thư, ở bên ngoài có khách tới, người đó nói là bạn học của tiểu thư Sênh Sênh.”
Tôi hờ hững đáp: "Không nói với cậu ta là Sênh Sênh mất rồi sao?
“Tôi đã nói rồi nhưng cậu ấy không tin.”
Tôi đi về phía sảnh chính với một mớ hỗn độn trong đầu.
Vừa đến nơi, tôi liền thấy một nam sinh đang nhìn xung quanh, đánh giá bố cục trong nhà.
Người đó tôi biết, học trưởng lớp 12 Sênh Sênh thầm mến, Lục Phỉ.
Trong ấn tượng của tôi, điều kiện gia đình cậu ta không tốt lắm.
Thấy tôi, cậu ta có chút ngại ngùng nói: "Bạn học Thanh Lê, Sênh Sênh em ấy…”
Tôi cúi thấp mắt xuống: "Em ấy đi rồi.”
Trên mặt Lục Phỉ hiện lên nỗi đau buồn bã, cậu ta che mặt, nói rất nhiều chuyện thú vị khi cậu ta giúp Sênh Sanh học bổ túc.
"Hôm qua em ấy còn hẹn tôi hôm nay đi thư viện, sao lại... đột nhiên như vậy..."
Sanh Sênh rời đi, chính tôi còn chưa hiểu rõ nguyên nhân là gì.
Nên căn bản tôi chẳng có thời gian đi an ủi người khác phái mà tôi không quen.
Những hồi ức mà cậu ta cho là ngọt ngào, đối với tôi mà nói nó là con d.a.o sắc bén hơn cả tưởng niệm.
"Xin lỗi, tôi còn có chút chuyện..."
“Bạn học Thanh Lê, cậu có muốn tôi phụ đạo giúp cậu không?" Cậu ta đột nhiên hét lên.
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, cậu ta liền nghẹn ngào: "Cậu là chị gái của Sênh Sênh, tôi muốn vì em ấy mà làm chút gì đó..."