Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan đồng loạt nhìn cha Diệp, chờ ông giải thích.
Diệp Anh Hoa mỉm cười: "Vì những kẻ kia đã coi A Viễn là cái gai trong mắt, nên cha sẽ đưa A Viễn lên vị trí mà trong mắt người dân, con trai cha giống như một vị thần, để trên thế giới này, những người muốn A Viễn sống lâu sẽ nhiều hơn rất nhiều so với những kẻ muốn con cha chết. Như vậy, sự an toàn của A Viễn mới được đảm bảo hơn."
Hai người tức hiểu được ý của Diệp Anh Hoa.
Nếu một người không có danh tiếng, không có địa vị, có lẽ c.h.ế.t đi cũng không ai biết, giống như những người vô gia cư, chẳng ai quan tâm đến họ.
Nhưng nếu một người đã đứng ở vị trí cao, mỗi ngày đều có vô số người dõi theo từng hành động của họ, thậm chí hàng ngày có phóng viên túc trực xung quanh họ, chỉ chờ để đưa tin lên trang nhất.
Những kẻ muốn hãm hại Diệp Tĩnh Viễn sẽ phải cẩn thận hơn.
Vì họ không chỉ phải đề phòng một hay hai người, mà là cả một đám người, vô số người.
Chỉ cần họ sơ sẩy một chút, sẽ bị người khác phát hiện ngay.
Việc ám sát Diệp Tĩnh Viễn sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Diệp Tĩnh Viễn hiểu được sự lo lắng của cha mình, gật đầu đồng ý: "Cha nói đúng! Vì con có khả năng này, con không cần phải che giấu, sợ người khác biết. Những kẻ đó muốn con chết, con không chết! Những kẻ đó không muốn con phát minh ra công nghệ mới cho đất nước, con lại muốn phát minh ra từng thứ một, làm họ sáng mắt ra! Xem họ làm gì được con!"
Tống Lan cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y anh cổ vũ: "Đúng vậy! Vì những tên ngoại bang không muốn chúng ta đứng lên, chúng ta sẽ đứng lên, còn cao hơn cả đỉnh Everest, để chúng chỉ có thể ngước lên nhìn chúng ta! Chọc tức những tên nước ngoài đó!"
Diệp Anh Hoa nghe thấy hai người nói với khí thế mạnh mẽ, liền giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Nói rất đúng! Các con còn trẻ phải có chí khí, phải nỗ lực phấn đấu, làm nhiều việc có ích cho quốc gia, cho xã hội."
Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan đồng thanh đáp: "Vâng!"
Lúc này, Đổng Dao cũng từ trên lầu xuống, thấy ba người đang ngồi cùng nhau, liền cười hỏi: "Mọi người đang nói gì thế? Ở trên lầu mà mẹ cũng nghe thấy tiếng mọi người trò chuyện."
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Lan vội lấy tờ báo trên bàn đưa cho bà xem: "Dì ơi, dì xem này, A Viễn đã lên trang nhất tin tức rồi."
Đổng Dao quả không hổ danh là người sát cánh bên Diệp Anh Hoa.
Vừa nhìn thấy các tiêu đề trên các tờ báo, bà liền hiểu ngay đó là tác phẩm của chồng mình, và lập tức hiểu ra mục đích của ông khi làm việc này.
Đổng Dao nghiêm túc nhìn con trai và nói: "Việc này làm ầm ĩ lên cũng tốt, danh tiếng của con càng lớn, càng có nhiều người chú ý, con lại càng an toàn hơn."
Diệp Anh Hoa lập tức khen ngợi vợ mình: "Không hổ danh là vợ anh, anh làm gì em cũng hiểu được ngay, thật sự không thể giấu được em điều gì."
Đổng Dao cười tự hào: "Tất nhiên rồi, những gì anh tính toán trong đầu, em đều biết cả, vì vậy anh đừng hòng giấu em chuyện gì..."
Diệp Anh Hoa vội vàng cười làm lành: "Không, không, tuyệt đối không giấu! Ở nhà anh tuyệt đối tuân theo chỉ đạo của lãnh đạo!"
Ở bên ngoài, ông là một anh hùng hào kiệt, nói một lời vàng ngọc, làm việc lớn, nhưng khi về nhà, ông lại là một người chồng chung thủy, một người cha tốt.
Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan nhìn hai vị trưởng bối thể hiện tình cảm, không nhịn được mỉm cười.
Tống Lan rất thích bầu không khí gia đình ấm áp này của họ.
Rõ ràng gia đình họ rất giàu có, nhưng cả ba người trong nhà đều có cách sống và hành xử rất tốt, vừa nhiệt tình vừa dễ gần, khiến cô – một người khách – cũng cảm thấy thoải mái và ấm áp như ở nhà.
Nếu sau này cô thực sự được gả vào một gia đình hòa thuận hạnh phúc như vậy, đó sẽ là phúc phần lớn của cô.
Sau bữa sáng, Diệp Anh Hoa lại nói với Tống Lan: "Lan Lan, lần này cháu đặc biệt đến để đoàn tụ với A Viễn, đã định ra quan hệ rồi. Lẽ ra chúng ta nên tổ chức ngay một lễ đính hôn cho hai đứa, nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, thời gian lại gấp gáp, cháu lại phải vội về, nên lễ đính hôn sẽ để lần sau khi cháu quay lại, chúng ta sẽ tổ chức. Cháu thấy thế nào?"