Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 125



Tống Lan lập tức cười đáp: "Không sao ạ, cháu nghe theo chú Diệp."

Diệp Anh Hoa rất thích sự thông minh và thấu hiểu của Tống Lan, ông cũng cười nói: "Vậy chú sẽ làm chủ, chờ định ngày lành tháng tốt, chú sẽ gọi điện cho Tiếu Vân, nhờ cậu ấy thông báo cho con rồi đưa cháu qua đây."

Tống Lan gật đầu: "Vâng ạ!"

Diệp Anh Hoa nói xong chuyện chính, lại bảo Diệp Tĩnh Viễn: "Thế là xong việc rồi, hai đứa ra ngoài chơi đi, A Viễn, nhớ mua nhiều quà và đặc sản cho Lan Lan mang về."

"Vâng, cha."

Diệp Tĩnh Viễn cười đáp, rồi nắm tay cô: "Lan Lan, chúng ta đi thôi."

Tống Lan kéo tay anh lại: "Đợi chút, chúng ta lên lầu lấy vài thứ đã."

Anh hơi thắc mắc "Em còn cần lấy gì nữa?"

"Anh đi theo em là được."

"Được rồi, được rồi, chúng ta lên lầu."

Lên đến lầu, Tống Lan kéo anh vào phòng, đóng cửa lại rồi nhẹ giọng hỏi: "A Viễn, em muốn đổi số vàng trong kho ngân hàng trong siêu thị tùy thân thành tiền, anh có cách nào không?"

Diệp Tĩnh Viễn nghiêm túc hỏi: "Vàng thỏi? Em muốn đổi bao nhiêu? Đổi để làm gì?"

DTV

Tống Lan cười híp mắt: "Em muốn đổi một trăm cân vàng, đổi tiền đương nhiên là để mua sắm rồi!"

Diệp Tĩnh Viễn nhíu mày: "Tiền anh có đây mà, em muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, dù sao của anh cũng là của em, em muốn tiêu thế nào cũng được."

Tống Lan lại cười nói: "A Viễn, em rất vui khi nghe anh nói vậy, nhưng chúng ta còn chưa kết hôn, em không thể tiêu tiền của anh. Sau này khi kết hôn, em chắc chắn sẽ không khách sáo nữa."

Diệp Tĩnh Viễn bất mãn nói: "Em thật sự phải khách sáo với anh thế sao?"

"Đây không phải là khách sáo, mà là nguyên tắc và sự kiên định. Anh biết mà, em không thích lợi dụng người khác. Sau này, em sẽ tiêu tiền của anh thật nhiều."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì sự kiên quyết của Tống Lan, Diệp Tĩnh Viễn chỉ có thể thở dài chấp nhận: "Anh thật sự chẳng làm gì được em! Được rồi, đưa vàng cho anh, anh sẽ đổi tiền mặt cho em!"

Nghe anh nói vậy, Tống Lan liền lấy từ siêu thị tùy thân ra một trăm cân vàng thỏi không có dấu hiệu gì đưa cho Diệp Tĩnh Viễn.

Diệp Tĩnh Viễn cũng đi lấy từ phòng mình một chiếc vali nhỏ đầy tiền mặt đưa cho cô: "Cầm lấy! Nếu nhiều quá thì không được đòi lại nhé, nếu không anh sẽ giận đấy."

Tống Lan mở hộp ra nhìn một chút, biết ngay anh đã đưa cô số tiền gấp đôi.

Nhưng giờ anh đã nói thế, cô chỉ có thể cười: "Được rồi, vậy em sẽ không khách sáo. Em sẽ nói với các em là những món quà này là do anh rể tương lai của chúng mua tặng."

Diệp Tĩnh Viễn lúc này mới hài lòng cười rạng rỡ: "Đúng vậy! Cứ nói thế! Một lát nữa mua nhiều vào để các em vui vẻ."

"Vâng."

Thực ra, dưới trướng Diệp Anh Hoa có những tiệm cầm đồ chuyên nghiệp, vàng là thứ dễ đổi, Tống Lan đưa vàng cho Diệp Tĩnh Viễn đổi, dù nhiều một chút cũng không ai để ý.

Diệp Tĩnh Viễn cũng không cần mang số vàng này ra ngoài, dù sao nhà anh có nhiều tiền mặt, tiêu không hết, anh chỉ cần đưa cho Tống Lan đổi là xong.

Có tiền trong tay, Tống Lan tự tin hơn khi đi mua sắm.

Nhiệm vụ chính của họ hôm nay là mua quà về cho cô.

Tống Lan vẫn còn nhớ đến lần trước đi dạo ở phố Ma La, cô muốn quay lại đó tìm thêm kho báu, xem trong thời gian qua có hàng hóa tốt nào về không, nên nhờ Diệp Tĩnh Viễn đưa cô đến đó.

Phố Ma La bán đủ thứ, vừa tìm kho báu vừa mua quà lưu niệm, không bỏ lỡ thứ gì.

Hơn nữa, dù cô không mua quà ở Hồng Kông, trong siêu thị tùy thân của cô cũng có rất nhiều thứ hay ho, có thể coi là quà từ Hồng Kông để tặng cho các em.

Khi đến phố Ma La, Tống Lan lại đi từ đầu phố đến cuối phố, từ các bản sách hiếm, các đồ sứ từ các triều đại khác nhau, đến các bức thư pháp và tranh nổi tiếng, cô lại tiếp tục thu mua hàng loạt, làm đầy cốp xe của chiếc Mercedes.

Nhìn những món đồ thu hoạch được hôm nay, giá lại rẻ đến mức làm cô cảm thấy xốn xang, Tống Lan không thể không cười mãn nguyện.

Sau khi mệt mỏi vì mua sắm, Tống Lan và Diệp Tĩnh Viễn ghé vào một nhà hàng nổi tiếng để ăn.