Mã Tiểu Hải thông minh, nên dĩ nhiên đã nghe ra lời cảnh báo trong lời nói của Tống Lan, vì thế cậu ta mới hoảng sợ và vội vàng đưa ra lời hứa.
Cô lại tỉ mỉ dặn dò Mã Tiểu Hải những điều cần chú ý: "Tiểu Hải, căn tứ hợp viện này, chỉ những người em tin tưởng mới được cho vào ở. Bình thường, khi em ra vào, cũng nên cải trang một chút. Chị sẽ xem có thể tìm vài người lớn đến bảo vệ em và những thứ này không."
Nghe vậy, Mã Tiểu Hải liền nói: "Nên tìm người canh chừng, chị ạ. Thấy nhiều đồ thế này, em cảm giác như có một ngọn núi đè trên đầu, trong lòng nặng trĩu. Em thật sự sợ, nếu lỡ mất đi mấy thứ này, có c.h.ế.t em cũng không đủ để đền bù."
Tống Lan nghe cậu ta nói vậy, liền nghiêm túc bảo: "Tiểu Hải, em phải nhớ một điều, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, quan trọng nhất là người phải sống. Sống mới có tương lai."
"Chị ví dụ nhé, nếu khi em bán đồ ở chợ đen mà bị ai đó truy đuổi, thì hãy bỏ hết những thứ đó mà chạy. Dù có rơi vào tay người khác, cũng phải bảo toàn tính mạng. Tiền mất có thể kiếm lại, nhưng nếu bị bắt, không chỉ mất tiền mà còn hủy hoại cả tương lai. Hiểu chưa?"
Mã Tiểu Hải nghiêm túc gật đầu: "Em hiểu rồi, chị yên tâm, em sẽ cẩn thận."
Tống Lan tiếp tục hướng dẫn: "Khi ra ngoài bán hàng, tốt nhất nên chia thành nhóm hai hoặc ba người, một người cảnh giới, một người giao hàng, một người bán, hợp tác với nhau."
"Tất nhiên, bán lẻ chỉ kiếm được ít tiền và rất vất vả. Nếu em có thể hợp tác với những kẻ đầu sỏ ở chợ đen, chúng ta có thể xuất hàng từng xe, khi đó kiếm được rất nhiều."
Mắt Mã Tiểu Hải sáng lên, cậu ta nói với Tống Lan: "Chị, em thường xuyên đến chợ đen, em cũng biết những kẻ đầu sỏ ở đó."
Tống Lan lại nghiêm túc nói: "Dù hợp tác với người khác có thể xuất hàng lớn và kiếm nhiều tiền, nhưng cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro. Giờ em thử nghĩ xem, những rủi ro đó là gì?"
DTV
Mã Tiểu Hải suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Em nghĩ có hai rủi ro. Thứ nhất, nếu bọn họ bị bắt, có thể sẽ liên lụy đến em. Thứ hai, bọn họ có thể vì muốn kiếm nhiều hơn mà bắt giữ em để tra hỏi nguồn hàng, và điều đó có thể ảnh hưởng đến chị."
Tống Lan nhìn cậu ta với ánh mắt tán thưởng: "Tốt lắm! Đúng là người chị đã chọn làm trợ thủ. Giờ chị sẽ kiểm tra thêm một chút, với hai rủi ro đó, em sẽ đối phó thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mã Tiểu Hải nhíu mày, suy nghĩ kỹ càng rồi nhận ra rằng thế lực của mình hiện tại còn quá yếu. Nếu ai đó thực sự muốn đối phó với mình, cậu ta sẽ không có cách nào phản kháng.
Sau một hồi suy nghĩ, cậu ta do dự nói: "Chị, em nghĩ thế lực của mình bây giờ quá yếu, nên em muốn... em muốn..."
Thấy cậu ta ngại ngùng, Tống Lan động viên: "Đừng sợ chị không hài lòng, có gì cứ nói ra, chị sẽ giúp em xem liệu có khả thi không."
Mã Tiểu Hải không chắc liệu suy nghĩ của mình có đúng hay không, nhưng cậu ta đành liều mình nói: "Chị ơi, em muốn phát triển từ từ, tiến từng bước một. Đợi khi em đã có thế lực, lúc đó mới hợp tác với người khác, như vậy sẽ tránh được rủi ro bị nhắm tới và tiêu diệt."
"Và còn một điều nữa, tuy bán lẻ một người kiếm được ít tiền, nhưng nếu có mười người? Một trăm người thì sao?"
"Chúng ta có thể học cách của du kích trước đây, chia nhỏ và trải rộng mạng lưới bán hàng. Như vậy sẽ khó bị bắt hơn, giảm thiểu rủi ro, mà tiền kiếm được cũng không kém."
Nghe xong, Tống Lan không khỏi thán phục trong lòng. Không hổ danh là đại gia tương lai trong giới kinh doanh, đầu óc làm ăn đúng là hàng đầu.
Mã Tiểu Hải mới 12 tuổi mà đã giỏi thế này, sau này lớn lên chắc chắn tương lai của cậu ta sẽ vô cùng sáng lạn.
Tống Lan tiếp tục dạy cậu ta một số kỹ thuật bán hàng và giao tiếp. Khi thấy cậu ta đã nắm vững, cô mới cùng Mã Tiểu Hải mang hàng đến chợ đen để thử nghiệm.
Tống Lan cũng cải trang một chút, hóa thân thành một phụ nữ trung niên nông thôn với quần áo rách nát, vá chằng vá đụp, ra ngoài nhìn chẳng có gì nổi bật.
Nhìn thấy Tống Lan bước vào nhà một lúc rồi ra ngoài với hình dáng hoàn toàn khác, nếu không phải giọng nói và vóc dáng của cô không thay đổi, Mã Tiểu Hải chắc chắn không nhận ra.