Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 264



Bây giờ người ta còn đang lo ăn no bụng, mấy ai mua những thứ vô dụng này về chứ?

Cho dù chúng có là đồ cổ, phải đợi đến vài chục năm sau giá trị của chúng mới được nhận ra. Mấy ai có đủ tiền và tâm trí để sưu tầm những thứ này?

Tuy nhiên, thứ mà người khác không cần lại là thứ mà cô đang cần. Nếu người khác cũng muốn những thứ này, thì đã không đến lượt cô nhặt được món hời này.

Tống Lan đi đến trước mặt ông lão, ngồi xổm xuống và nhìn kỹ từng chiếc lọ, đúng như cô dự đoán, tất cả đều là đồ cổ, không có một món nào là đồ giả.

Thời kỳ này việc làm giả cũng hiếm, hầu hết mọi người đều sống ngay thẳng, trung thành với tổ quốc.

"Ông ơi, mấy cái lọ này bán bao nhiêu tiền?" Tống Lan hỏi.

Ông lão đợi mãi mới có người hỏi, trả lời với giọng hơi vội vàng: "Nếu cô mua hết, thì đưa cho tôi ba trăm đồng là được rồi."

Mười mấy cái lọ và mấy chục cuốn sách cổ, mà chỉ có ba trăm đồng? Quá rẻ!

Tống Lan vừa định rút tiền thì nghe ông lão tiếp tục: "Nếu không phải vợ tôi và cháu trai đều bệnh, thì tôi cũng không nỡ bán những đồ gia truyền này. Nếu cô thấy đắt, thì đưa hai trăm tám cũng được."

Tống Lan liền lấy ngay ba trăm đồng đưa cho ông lão: "Ông ơi, cháu mua hết, phiền ông gói lại giúp cháu nhé."

Ông lão nhanh chóng nhận tiền, vui vẻ nói: "Được rồi! Tôi gói ngay cho cô!"

Ông lão còn biết lấy giấy báo bọc cẩn thận những chiếc lọ, các cuốn sách cổ thì buộc thành từng bó, rồi tất cả được đặt vào một cái giỏ lớn và đẩy về phía Tống Lan: "Đây, đồng chí, hàng hóa ở đây, cô giữ kỹ, tôi đi nhé!"

Nói xong, không chờ Tống Lan đáp lại, ông lão đã nhanh chóng đi ra cửa và mất dạng chỉ trong chớp mắt.

Một người đàn ông trung niên vừa bán hết hàng, đang đứng đó xem náo nhiệt, thấy ông lão đi mất, nhìn Tống Lan với ánh mắt thương hại và nói: "Ôi, cô em, cô bị lừa rồi. Mấy cái lọ này đều là ông lão họ Dương nhặt từ trạm thu mua phế liệu về, có giá trị gì đâu? Cô đúng là bị hớ rồi."

Tống Lan cười đáp lại: "Cảm ơn anh, nhưng thật sự tôi thích mấy món đồ cổ này, hiếm khi gặp được nên mua thôi!"

Người đàn ông trung niên đó đảo mắt, lập tức hỏi: "Cô em, vậy cô có muốn mua thêm mấy món đồ cũ như thế này nữa không? Tôi có một người họ hàng, hình như nhà anh ta có không ít những thứ như vậy, anh ta cũng muốn đổi chút tiền tiêu."

Tống Lan hơi nghi ngờ: "Thật sao?"

Người đàn ông trung niên hạ giọng nói: "Thật mà. Người họ hàng của tôi làm việc ở chợ đồ cũ, thỉnh thoảng anh ta gặp được một số món đồ tốt, tự mua về giữ. Nếu cô muốn mua, tôi có thể dẫn cô đến xem, nhưng cô phải cho tôi ít tiền hoa hồng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Lan ngước nhìn hắn ta một cái: "Nếu anh nói thật, tôi sẽ trả tiền chạy việc cho anh. Nhưng nếu anh dám lừa tôi..."

Người đàn ông trung niên vội vàng xua tay: "Không dám, không dám, tuyệt đối không dám."

Tống Lan gật đầu: "Anh ra ngoài cửa đợi tôi, tôi sẽ ra ngay."

Người đàn ông trung niên vui mừng khi thấy cô đồng ý, đáp ngay: "Được rồi!"

Tống Lan xách cái giỏ lớn trở lại chỗ Mã Tiểu Hải.

Cậu ta luôn để ý đến cô, khi thấy cô quay lại, hỏi nhỏ: "Chị ơi, chị lấy mấy cái đồ cũ này làm gì? Dùng để đựng đồ, người ta còn chê bẩn ấy chứ!"

Tống Lan nhìn cậu ta: "Không biết thì đừng nói linh tinh, đi nào, theo chị ra ngoài dạo một vòng."

"Được, chị, để em xách giỏ cho!"

Nói xong, Mã Tiểu Hải liền xách cái giỏ lớn lên, sức mạnh của cậu ta làm Tống Lan không khỏi ngạc nhiên.

Cô vội nói: "Tiểu Hải, để chị xách cùng em!"

Cậu ta mỉm cười: "Không cần đâu, chị ạ, có bao nhiêu đây đồ thôi, em xách được mà."

Tống Lan nghĩ bụng, xách cái giỏ lớn này đi khắp nơi cũng không tiện.

Ra khỏi cửa, cô thấy người đàn ông trung niên quả nhiên đang đứng đợi, Tống Lan liền bảo hắn ta và Mã Tiểu Hải đợi cô một chút.

DTV

Cô đi đến một góc vắng trên con phố, lấy từ siêu thị tùy thân ra một chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ, trông rất bình thường.

Sau đó cô lái xe đến chỗ người đàn ông trung niên và Mã Tiểu Hải, vẫy tay gọi họ,"Này, lên xe đi! Tiểu Hải, để đồ vào thùng xe."

Ở thời điểm này, có một chiếc xe đạp đã là chuyện to tát, huống chi là ô tô.

Mã Tiểu Hải nhìn chiếc xe với ánh mắt ngạc nhiên, hỏi: "Chị ơi, xe này ở đâu ra vậy?"