Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 263



Mã Tiểu Hải nhìn họ một cái rồi đáp nhỏ: "Gạo, bột mì tinh, đường đỏ, và hai chiếc đồng hồ..."

"Ôi, toàn hàng tốt cả! Em trai, gạo bán thế nào? Anh muốn mua hai cân về nấu."

"Em trai, bột mì tinh giá bao nhiêu? Anh cũng muốn mua hai cân về gói bánh bao cho mẹ."

"Em trai, đồng hồ bán thế nào? Là nhãn hiệu gì?"

Nghe từng câu hỏi dồn dập, Mã Tiểu Hải cười tươi đáp: "Mọi người đừng vội, để em tìm chỗ đặt đồ xuống đã rồi chúng ta nói chuyện."

"Được, được, nhanh lên, nhanh lên..."

"Em trai, qua đây, chỗ này còn trống."

Mã Tiểu Hải tìm được một góc gần lối ra rồi đặt chiếc ba lô xuống.

Tống Lan nhìn cậu ta mà vừa cảm phục, vừa thương xót. Cậu bé phải đeo một chiếc ba lô nặng nề, đi một quãng đường dài như vậy.

Đôi vai gầy chắc chắn đã bị dây ba lô làm tím tái, nhưng cậu ta chẳng than phiền một câu, thậm chí không nhăn mày mà vẫn luôn mỉm cười, khiến ai nhìn cũng không khỏi thương cảm.

Ở tuổi của Mã Tiểu Hải, ở những thành phố hiện đại, các cậu bé đều là "tiểu hoàng đế" được cưng chiều hết mực, có mấy ai biết suy nghĩ và chín chắn như cậu chứ?

Quả thật, trẻ em nghèo thường trưởng thành sớm, điều này không sai chút nào!

Khi Mã Tiểu Hải mở túi ra, mọi người thấy gạo trắng mịn và bột mì tinh, liền ồ lên kinh ngạc.

Ở thời đại này, ngay cả những loại gạo và bột mì đặc biệt cung cấp cũng không chắc đã tốt bằng những thứ mà Tống Lan lấy từ siêu thị tùy thân ra.

Những người vốn đã muốn mua ngũ cốc liền cảm thấy nóng lòng muốn giành lấy.

"Em trai, bột mì giá bao nhiêu một cân? Anh mua hết!"

"Không được! Không được! Tôi cũng nhìn thấy trước, anh phải chia cho tôi một nửa chứ!"

Mã Tiểu Hải vội vàng ngăn họ lại: "Mọi người đừng vội, gạo và bột mì đều ba đồng một cân, đường đỏ năm đồng một cân, không cần tem phiếu."

"Đắt quá vậy? Bớt chút đi!"

"Không đắt đâu, gạo và bột mì tốt thế này, kiếm không dễ đâu. Cũng may bây giờ mới giá này, chứ năm ngoái người ta mua hai, ba mươi đồng cũng có người mua."

Lúc này, một người đàn ông mặc áo khoác Trung Sơn tiến đến trước mặt Mã Tiểu Hải, không nói một lời liền bảo: "Em trai, gạo, bột mì và đường đỏ của em, anh mua hết. Em tính tiền đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mã Tiểu Hải nhanh chóng tính toán: "Gạo và bột mì ba đồng một cân, mỗi loại hai mươi cân, tổng cộng là một trăm hai mươi đồng; đường đỏ mười cân, năm đồng một cân, là năm mươi đồng. Tất cả là một trăm bảy mươi đồng."

Người đàn ông nhanh chóng rút ra một xấp tiền mười đồng, đếm mười bảy tờ rồi nhét vào tay Mã Tiểu Hải.

Anh ta còn nói: "Em trai, cho anh mượn cái ba lô, lát nữa anh trả lại."

Nói xong, anh ta liền nhấc ba lô lên rồi đi mất, nhanh đến nỗi chẳng ai kịp phản ứng.

Khi anh ta đi được vài bước, những người còn đang mặc cả mới nhận ra, liền tức giận chửi rủa.

"Tên này làm gì vậy? Có biết quy tắc ai đến trước thì bán trước không?"

"Đúng đấy, nhìn anh ta bảnh bao mà hành xử như cướp vậy!"

"Thế là xong, đợi bao lâu mà lại chẳng mua được tí lương thực nào."

"Em trai, em còn lương thực nào bán không?"

Lúc này, Tống Lan mở túi vải ra, nói với họ: "Tôi còn mười cân gạo và mười cân bột mì, ai muốn mua?"

Hai người lúc nãy định mua, không cần suy nghĩ liền rút ra ba mươi đồng, một người mua gạo, một người mua bột mì rồi nhanh chóng rời đi.

Tống Lan và Mã Tiểu Hải nhìn nhau cười.

Mã Tiểu Hải lấy ra một chiếc đồng hồ, cầm trong tay nhưng mãi không có ai hỏi mua, xem ra đồng hồ không phải món dễ bán.

Tống Lan thấy vậy, nói : "Tiểu Hải, có vẻ như đồng hồ chỉ bán được ở những nơi có người giàu. Ở đây không bán được bao nhiêu, và cũng khó bán với giá cao."

Cô quan sát, thấy người đến đây chủ yếu mua lương thực và thịt.

Tống Lan thử lấy ra mười gói thịt xông khói, mỗi gói một cân.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, ngay khi thịt xông khói vừa được lấy ra, lập tức có người tranh mua hết sạch.

Thấy Mã Tiểu Hải nhìn túi vải của cô với ánh mắt đầy nghi hoặc, Tống Lan không dám lấy thêm đồ từ siêu thị tùy thân ra nữa.

DTV

Cô bảo: "Tiểu Hải, em đợi thêm chút nữa xem đồng hồ có bán được không, chị đi dạo quanh các quầy hàng xem sao."

Lúc nãy cô có thấy một quầy hàng của ông lão bày rất nhiều bình lọ và một số sách cổ, nhưng không có ai đến hỏi thăm.