Từ ngày hôm đó, Trịnh Lâm và Tiểu Thỏ cùng các em đã ở lại hẻm Mạo Nhi.
Mã Tiểu Hải thấy Tống Lan đã bận rộn xong xuôi, vội vàng chạy đến tìm cô: "Chị ơi, hàng trong kho đã được chuyển hết sang chỗ Tự gia rồi. Đây là tiền và sổ sách của đợt hàng này, chị xem qua đi."
Mã Tiểu Hải trong lòng rất căng thẳng, Tự gia là người mà chị Tống Lan tìm đến. Mười phần trăm hoa hồng cậu ta không dám lấy, chỉ không biết lần này chị Tống Lan sẽ chia cho họ bao nhiêu tiền thưởng?
Tống Lan nhìn vào sổ sách, phát hiện Mã Tiểu Hải đã ghi chép rất cẩn thận từng khoản như cô đã dạy.
Tổng số tiền của lô hàng cuối cùng này, sau khi trừ hết các khoản chi phí trong thời gian vừa qua, còn lại là năm mươi ba ngàn tám trăm mười lăm đồng.
Tống Lan tính lại một lượt, thấy không có gì sai, liền khen Mã Tiểu Hải: "Tiểu Hải, em ghi chép rất tốt, sau này cứ theo cách này mà làm. Giờ chúng ta nói về chuyện hoa hồng nhé."
Mã Tiểu Hải nghe thấy Tống Lan nhắc đến chuyện này, lòng càng hồi hộp hơn.
Tống Lan nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cậu ta, không nhịn được cười: "Sao em lại căng thẳng vậy? Sợ chị không đối đãi tốt với em à?"
DTV
Mã Tiểu Hải vội vàng lắc đầu, cười nịnh: "Không, không phải đâu chị ơi, em chỉ là đang nghĩ không biết mình sẽ được thưởng bao nhiêu thôi."
Tống Lan cười tươi nhìn cậu ta hỏi: "Vậy em thử tính xem chị sẽ thưởng cho em bao nhiêu nào?"
Mã Tiểu Hải lập tức như một kẻ ham tiền, tinh thần phấn chấn hẳn lên, bắt đầu tính toán: "Em với anh Giải Phóng trong bốn ngày đó đã bán được tổng cộng sáu ngàn năm trăm mười đồng tiền hàng. Nếu tính theo lời chị nói, chúng em sẽ được mười phần trăm hoa hồng, vậy thì sẽ là sáu trăm năm mươi mốt đồng hoa hồng. Còn những hàng khác thì là do Tự gia cho người đến lấy một lần, mà Tự gia là người chị tìm đến, nên chúng em không dám nhận phần đó."
Tống Lan nghe Mã Tiểu Hải nói vậy, có chút ngạc nhiên: "Chị còn tưởng em sẽ tính luôn cả số hàng mà Tự gia đến lấy chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mã Tiểu Hải nghiêm mặt: "Chị ơi, em tuy nghèo nhưng cũng biết rõ, cái gì mình nên nhận, cái gì mình không nên nhận. Cái gì không phải của em, em không lấy một xu, nhưng cái gì thuộc về em thì em cũng không khách khí đâu. Chị nói có đúng không?"
Tống Lan nhìn Mã Tiểu Hải đầy tán thưởng, sau đó cô chân thành nói: "Tiểu Hải, em nghĩ được như vậy, chị rất vui. Em nói đúng, tuy chúng ta yêu tiền nhưng phải kiếm nó theo cách đúng đắn. Cái gì không phải của mình, tuyệt đối không nên lấy, còn cái gì đáng thuộc về mình, chúng ta cũng không cần khách sáo."
Nói đến đây, cô đếm ra sáu trăm năm mươi mốt đồng từ túi tiền, rồi dặn dò: "Số tiền này, em nên chia cho anh Giải Phóng bao nhiêu thì tự tính toán, chị không tham gia vào."
Mã Tiểu Hải cất kỹ hơn sáu trăm đồng, rồi háo hức hỏi Tống Lan: "Chị ơi, kho hàng của chúng ta giờ đã trống rồi, khi nào mới có hàng về tiếp đây?"
Tống Lan đột nhiên nghiêm túc hỏi cậu ta: "Tiểu Hải, nếu chị bảo em dừng công việc này lại, em có suy nghĩ gì không?"
Mã Tiểu Hải liền vội vàng nói: "Sao phải dừng ạ? Công việc này kiếm tiền dễ thế mà!"
Nhìn xem, chỉ trong vài ngày mà họ đã kiếm được hơn sáu trăm đồng. Dù có phải chia một nửa cho Củng Giải Phóng, Mã Tiểu Hải vẫn còn ba đến bốn trăm đồng. Có công nhân tầng lớp thấp làm cả năm cũng chưa kiếm được số tiền đó.
Cậu ta mới vừa bắt đầu có cảm giác thích thú với việc kiếm tiền, giờ Tống Lan lại nói không cho làm nữa, trong lòng Mã Tiểu Hải như có đàn kiến bò, vừa ngứa ngáy vừa đau đớn.
Tống Lan nhìn cậu ta nghiêm túc nói: "Tiểu Hải, công việc này quả thật kiếm được tiền, nhưng rủi ro cũng rất lớn. Hơn nữa, giờ nhà chúng ta lại có thêm Trịnh Lâm và mấy đứa trẻ kia. Chị còn dự định đến ngày mùng một tháng chín sẽ cho các em đi học, vậy nên sau này không thể tiếp tục làm những việc mạo hiểm như thế này nữa."
Mã Tiểu Hải thận trọng liếc nhìn Tống Lan, thử dò hỏi: "Chị ơi, nếu em vẫn muốn làm việc này thì sao?"
Tống Lan lườm cậu ta một cái: "Em không muốn đi học à?"
Mã Tiểu Hải lập tức lắc đầu: "Không phải, không phải, em muốn đi học chứ. Nhưng em nghĩ mình có thể vừa đi học, vừa làm thêm một ít việc phụ sau giờ học. Như vậy em có thể kiếm tiền nuôi sống mình và các em, chị sẽ không phải tốn quá nhiều tiền để nuôi chúng em nữa. Chị thấy có đúng không? Hehe..."