Tống Lan khẽ hừ một tiếng: "Em đúng là nghĩ xa thật đấy."
Cậu ta cười cầu tài: "Em chỉ là thương chị thôi mà! Giờ ngoài bọn em, lại có thêm Trịnh Lâm và sáu đứa trẻ khác, chị phải gánh vác nhiều quá."
Cô khẽ cười: "Em bớt kiếm cớ đi. Đối với chị, nuôi sống các em chẳng phải vấn đề gì lớn cả."
Mã Tiểu Hải nhanh chóng đảo mắt, tìm lý do khác: "Vậy chị cứ coi như là cho em cơ hội rèn luyện đi?"
Tống Lan nhìn vào đôi mắt cầu xin của cậu ta, lòng mềm đi: "Được thôi, vậy để chị cho các em nhiều lương thực hơn, thêm cả đồ hộp, mì sợi và thịt xông khói. Sau này đừng chạy đi kiếm tiền mỗi ngày nữa, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài kiếm chút tiền sinh hoạt thôi."
Mã Tiểu Hải gật đầu mạnh mẽ: "Được ạ, vậy quyết định thế đi, em nghe lời chị. À đúng rồi, Tự gia nói, chị có bao nhiêu hàng, ngài ấy đều nhận hết."
Tống Lan gật đầu đáp: "Được, chị biết rồi. Trong vài ngày tới chị sẽ tìm cách gửi cho hắn ta thêm một xe hàng lớn."
Cô cũng đã đoán trước được kết quả này.
Hoắc Tự Ninh là người thông minh, giao dịch với người thông minh rất thoải mái.
Sau khi trò chuyện với Mã Tiểu Hải xong, Tống Lan cũng chào hỏi Trịnh Lâm và các em rồi trở về ngõ Nam La Cổ.
Mấy ngày nay bận rộn lo hậu sự cho bà Trịnh, Tống Lan đã mệt rã rời.
Trong suốt thời gian ở Bắc Kinh, hầu như mỗi ngày cô đều quay cuồng như con quay, chỉ khi trở về nhà ở ngõ Nam La Cổ mới có chút thời gian để nghỉ ngơi.
Giờ đây cô rất cần về nhà để nghỉ ngơi, hồi phục lại tinh thần sau mấy ngày mệt mỏi vừa qua.
Sau khi Mã Tiểu Hải i thấy Tống Lan trở về nhà, cũng đi tìm anh em Củng.
Cậu ta đã ra ngoài bán hàng được bốn ngày.
Ngày đầu tiên, cậu ta đi cùng Tống Lan.
Ngày thứ hai, thứ ba và thứ tư, cậu ta mới đi cùng Củng Giải Phóng. Trừ ngày đầu tiên, Mã Tiểu Hải đã chia cho Củng Giải Phóng hai trăm hai mươi đồng tiền hoa hồng.
Nghe xong con số Mã Tiểu Hải tính, anh em Củng nhìn chồng tiền trước mặt, cả hai đều sửng sốt, không nói nên lời một lúc lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Củng Giải Phóng trước đây đã nghe Mã Tiểu Hải nói về chuyện hoa hồng, nhưng khi đó chỉ là nghe qua, không thể so sánh với việc trực tiếp nhìn thấy chồng tiền mười đồng trước mặt, cảm giác mạnh mẽ và kinh ngạc hơn nhiều.
Phải biết, bình thường họ làm công việc vặt vãnh, một tháng chỉ kiếm được hơn mười đến hai mươi đồng. Dù có gặp khách sộp như Tống Lan, tiền thưởng nhiều lắm cũng chỉ ba mươi đồng một tháng.
Nhưng giờ thì sao?
Chỉ ba ngày mà kiếm được số tiền bằng cả năm!
DTV
Điều này quá đỗi kinh ngạc!
Không lạ gì khi có nhiều người bất chấp rủi ro để buôn lậu trên chợ đen, với thu nhập khổng lồ như thế này, ai mà không động lòng chứ?
Mã Tiểu Hải nhìn hai anh em Củng đang sững sờ, cười nói: "Anh cả Củng, anh hai Củng, mới có chút tiền này thôi mà đã làm hai anh sợ cứng người rồi sao? Các anh cũng nhát gan quá đấy! Sau này chúng ta còn phải làm ăn lớn, phải luyện cho gan dạ hơn chứ!"
Thằng nhóc này hình như quên mất rằng trước đây cậu ta cũng từng bị sốc như vậy.
Củng Giải Phóng lúc này mới tỉnh táo lại, vui mừng cười lớn: "Tiểu Hải, số tiền này thật sự là của bọn anh sao?"
Mã Tiểu Hải ngẩng cao cằm đầy tự hào: "Đương nhiên là của anh rồi. Chị Tống đã nói rằng đến mùng một tháng chín sẽ cho chúng em đi học, không cho làm việc này nữa. Vừa rồi em đã xin chị ấy, cuối cùng chị ấy cũng đồng ý để chúng em tiếp tục, nhưng chị dặn chúng em không được ra ngoài hằng ngày, chỉ thỉnh thoảng ra kiếm chút tiền sinh hoạt thôi."
Củng Giải Phóng nghe vậy liền hiểu ngay ý của Tống Lan: "Chị Tống nói đúng, chúng ta làm thấp hơn một chút thì an toàn hơn."
Mã Tiểu Hải lại nói với họ: "Đợi khi nào chị Tống mang hàng về, chúng ta sẽ bàn tiếp cách làm."
Củng Giải Phóng liền đáp một tiếng sảng khoái: "Được!"
Chuyện đã xong, cậu ta cũng đứng dậy: "Thôi, em về phòng đây."
Anh ta cũng đứng lên theo: "Anh tiễn em."
Mã Tiểu Hải bật cười ha ha: "Anh hai Củng, anh cũng khách sáo quá rồi. Chúng ta cùng ở chung một sân, chỉ vài bước chân thôi, anh còn tiễn gì nữa, ngồi xuống đi ha ha ha..."
Vừa nhận được số tiền lớn đầu tiên, tâm trạng của Mã Tiểu Hải đặc biệt vui vẻ.
Cậu ta quay lại đại sảnh, nhìn thấy các em mình đang chơi xếp gỗ cùng với Trịnh Lâm và các em cậu ấy, trong đầu liền nhớ tới số tiền mấy trăm đồng trong túi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác đầy quyết tâm.