"Ý tưởng rất hay. Hậu cần và kho bãi vốn dĩ là xu hướng phát triển của tương lai. Chúng ta có thể làm trước để chiếm lĩnh thị trường. Anh sẽ bàn bạc kỹ hơn với ba khi về, xem làm thế nào để thực hiện tốt nhất."
Trong lúc hai người trò chuyện, chiếc tàu chở hàng đã từ từ khởi động, đúng 12 giờ đêm xuất phát, hướng về Hồng Kông.
Cơn bão "Wanda" ngày 1 tháng 9 càng đến gần, đêm nay biển đã không còn yên ả như trước, gió cũng mạnh hơn mọi ngày.
Tàu chở hàng di chuyển ngược chiều gió, tốc độ chậm hơn thường lệ.
Khi họ đến bến cảng Hồng Kông, thời gian đã muộn hơn bình thường 15 phút, lúc này là 1 giờ 15 phút sáng.
Người đại quản gia của gia đình họ Diệp, Chu Hùng, đã dẫn theo bảo vệ đứng đợi sẵn ở bến cảng.
Tống Lan biết lần này, thuyền trưởng chuyên chở họ và rượu Mao Đài qua bến, sau đó sẽ quay trở lại với khoang tàu trống. Cô liền đề xuất với Diệp Tĩnh Viễn rằng khi đến bờ, hãy mời thuyền trưởng và các thuyền viên đi ăn khuya, để cô có thể một mình chuẩn bị một chuyến hàng ngược lại.
Cô đã lên kế hoạch chất đầy tàu với gạo, bột mỳ loại tốt, thịt hộp, thịt xông khói, mạch nha, sữa bột và nhiều hàng hóa khác để mang về cho Triệu Quốc Đống.
Sau khi Diệp Tĩnh Viễn dẫn thuyền trưởng và các thuyền viên đi ăn khuya, Tống Lan nhanh chóng hoàn thành việc chất hàng lên tàu và giao danh sách hàng hóa cho thuyền trưởng, dặn dò rằng Triệu Quốc Đống phải đích thân nhận hàng.
Thuyền trưởng vốn là người của Công ty Vận tải Đông Quan, nghe lời dặn của Tống Lan, liền vui vẻ nhận lời.
Cô cũng chuẩn bị thêm quà tặng cho thuyền trưởng và các thuyền viên, khiến họ mừng rỡ không ngớt lời cảm ơn.
Nhìn chiếc tàu chở hàng lại bắt đầu hành trình trở về Đông Quan, hai người mới lên xe, trở về nhà.
Diệp Tĩnh Viễn định đưa Tống Lan về nhà họ Diệp, nhưng cô lại muốn gặp các em đã lâu không gặp, nên cô quyết định về nhà mình trước.
Thấy khuôn mặt có chút ủ rũ của Diệp Tĩnh Viễn, Tống Lan cười dỗ dành: "A Viễn, em về nhà gặp các em rồi nghỉ ngơi một chút. Ngày mai em sẽ qua chào bác trai và bác gái."
Diệp Tĩnh Viễn nhìn cô với ánh mắt bất lực, ngoài việc đồng ý thì anh còn có thể làm gì?
Cô hạ giọng dặn: "Bây giờ đã là ngày 29, ngày mai là ngày 30, gió sẽ bắt đầu mạnh dần. Đến ngày 1 tháng 9, bão Wanda sẽ đổ bộ, gây thiệt hại nặng nề cho Hồng Kông. Anh nên hỏi bác trai xem cảng đã chuẩn bị phòng chống bão chưa. Những tàu thuyền và người lao động ở ngoài cũng cần phải gọi về gấp, để tránh xảy ra thương vong."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Tĩnh Viễn nhìn cô lo lắng, không kiềm được đưa tay xoa đầu cô: "Được rồi, bọn anh sẽ xử lý. Em đừng nghĩ nhiều nữa, về nhà nghỉ ngơi đi. Chiều mai anh sẽ đến tìm em."
Tống Lan hôn anh một cái: "Được, em sẽ đợi anh."
Diệp Tĩnh Viễn cô về biệt thự Hoa Viên Kim Ngọc, giúp mang hai chiếc vali vào trong nhà.
Bảo vệ ca đêm, A Chính, thấy Tống Lan trở về cùng với Diệp Tĩnh Viễn, vội ra chào: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người về rồi."
Tống Lan mỉm cười hỏi: "A Chính, mọi người trong nhà vẫn ổn chứ?"
A Chính cười đáp: "Mọi chuyện đều tốt, không có gì xảy ra cả. Mấy đứa trẻ ngày nào cũng học hành chăm chỉ."
Nghe nhà cửa vẫn ổn, Tống Lan thở phào nhẹ nhõm: "Ổn là tốt rồi."
Lúc này, nghe thấy giọng Tống Lan, Tống Văn Thao và Tống Võ Lược vội vàng chạy xuống cầu thang.
DTV
Nhìn thấy đúng là chị mình đã trở về, hai anh em liền lao tới ôm chầm lấy cô, nghẹn ngào nói: "Chị ơi, cuối cùng chị cũng về rồi, bọn em nhớ chị muốn chết."
Tống Lan dang tay ôm hai em trai, cũng cảm thấy sống mũi cay cay: "Chị cũng rất nhớ các em, ngày nào chị cũng nghĩ, không biết các em có ăn uống đầy đủ không, có học hành ngoan ngoãn theo lời thầy không."
Tống Văn Thao nhanh nhảu trả lời: "Chị ơi, bọn em học hành rất chăm chỉ. Thầy Mục bảo bọn em tiến bộ rất nhanh."
Thầy Mục mà Tống Văn Thao nhắc đến là Mục Thanh Vũ, gia sư tiếng Anh của bọn họ, một sinh viên xuất sắc của Đại học Hồng Kông. Nghe giọng của Tống Văn Thao, có vẻ thầy dạy rất tốt.
Tống Lan cũng hỏi: "Vậy thầy Mục dạy thế nào?"
Hai anh em đồng thanh đáp: "Thầy Mục dạy rất hay, bọn em rất dễ hiểu."
Diệp Tĩnh Viễn đứng bên nghe thấy vậy cũng mỉm cười.
Mục Thanh Vũ là do anh nhờ Lệ Tinh Hỏa tìm giúp, không ngờ anh ta lại hợp với bọn Văn Thao và Võ Lược đến vậy. Bọn nhỏ thích thầy, quả là điều tuyệt vời.