Sau khi nói chuyện với chị xong, hai anh em mới nhìn thấy Diệp Tĩnh Viễn đứng bên cạnh, vội chào: "Chào anh rể!"
Nghe hai cậu em gọi mình như vậy, Diệp Tĩnh Viễn vô cùng hài lòng, cảm thấy hai cậu em vợ này thật đáng yêu.
Anh cười đáp lại: "Chào Văn Thao, chào Võ Lược!"
Biết bên ngoài vẫn có người đang đợi mình, Diệp Tĩnh Viễn nói: "Lan Lan, anh về trước đây, chiều mai anh sẽ đến gặp em."
"Được!"
Tống Lan cùng hai em trai tiễn anh ra cửa, nhìn anh lên xe và vẫy tay chào tạm biệt.
Khi xe của Diệp Tĩnh Viễn đi khuất, Tống Lan và hai em trai mới đóng cửa lại, rồi vào ngồi trong phòng khách.
Tống Lan lấy bánh ngọt và đồ ăn vặt mang từ Bắc Kinh về cho hai em thưởng thức.
Cô cũng gọi A Chính đến ăn cùng, nhưng A Chính cười lắc đầu, nói để lúc khác sẽ ăn sau.
Sau khi hai em trai lần lượt nếm thử những món ăn vặt từ Bắc Kinh và bảo đã no, Tống Lan thấy thời gian vẫn còn sớm nên bảo hai em đi ngủ thêm một giấc.
Cô cũng dặn A Chính vài điều, rồi trở về phòng, sau đó bước vào không gian riêng của mình trong phòng tổng thống và tắm rửa sạch sẽ, rồi nằm xuống giường ngủ một giấc thật sâu.
Khi tỉnh dậy, Tống Lan dành cả buổi sáng để phân loại và sắp xếp các cổ vật đã thu gom hoặc mua được trong thời gian vừa qua.
Sau cả một buổi làm việc, cô cuối cùng đã có được một hệ thống lưu trữ gọn gàng.
Sau đó, lại ra khỏi không gian riêng và ngủ thêm một giấc.
Đúng 6 giờ sáng, Tống Lan thức dậy, mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống bếp chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn cho các em.
Khi ba đứa nhỏ bước xuống cầu thang, nhìn thấy Tống Lan, chúng reo hò vui mừng: "Chị ơi, chị ơi, chị ơi..."
Thấy ba đứa nhỏ cùng lao về phía mình, Tống Lan vội dang tay ra ôm chúng.
DTV
Tống Tiểu Tuệ ôm Tống Lan, tỏ vẻ ấm ức, nũng nịu nói: "Chị ơi, sao chị về muộn thế? Bọn em nhớ chị lắm, nhớ lắm luôn..."
Tống Ngọc cũng bĩu môi nói: "Chị ơi, em còn tưởng chị bỏ bọn em rồi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Đại Trí thì tỏ ra kiêu ngạo, hờn dỗi nói: "Chị ơi, sau này chị không được đi lâu như thế nữa, nếu không, em sẽ không thích chị đâu, hứ..."
Nghe Tống Đại Trí nói với giọng ngây thơ, Tống Lan bật cười và dỗ dành cậu bé: "Được rồi, sau này chị sẽ không đi xa lâu như vậy nữa. Nếu chị không giữ lời, Tống Đại Trí có thể phạt chị, được không?"
Tống Đại Trí lập tức đáp: "Được!"
Rồi cậu bé lại cất giọng ngọt ngào: "Chị à, chỉ cần chị ngoan ngoãn nghe lời, Tống Đại Trí sẽ không phạt chị đâu."
Tống Lan bị cậu bé làm cho bật cười, nhìn khuôn mặt tròn trĩnh, trắng trẻo và đôi mắt to tròn nghiêm túc của em trai, cô ôm lấy và hôn lên má hai cái: "Tiểu Trí của chị dễ thương quá, chị thích em lắm, thích em nhiều nhiều luôn!"
Khuôn mặt trắng trẻo, mềm mại của Tống Đại Trí lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, khiến Tống Lan không khỏi thấy tim mình tan chảy vì sự đáng yêu của cậu.
Tống Tiểu Tuệ thấy chị vừa hôn anh trai, cũng nhào tới ôm lấy Tống Lan và nũng nịu: "Chị ơi, chị ơi, em cũng muốn hôn! Em cũng muốn hôn!"
Tống Ngọc cũng tràn đầy mong đợi nhìn chị, hy vọng được chị hôn một cái.
Tống Lan lần lượt hôn hai em gái, rồi cả hai bé cũng hôn lại Tống Lan.
Thấy hai em gái cười vui vẻ, Tống Lan cũng không nhịn được mà mỉm cười theo.
Với cô, tình cảm gia đình thuần khiết này chính là thứ cô muốn trân trọng nhất và là điều cô luôn day dứt khôn nguôi.
Lúc này, hai anh em sinh đôi cũng xuống cầu thang.
Hai cậu lễ phép chào chị: "Em chào chị!"
"Văn Thao, Võ Lược, chào buổi sáng!"
Tống Lan đáp lại rồi nhìn quanh thấy tất cả các em đều đã dậy, cô nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta ra vườn sau tập thể dục, sau đó về ăn sáng. Sáng nay chị sẽ cho các em ăn những món điểm tâm và quà vặt ngon chị mang từ Bắc Kinh về."
Tống Văn Thao cười hì hì: "Chị à, chị vừa nói thế làm em chẳng muốn tập thể d.ụ.c nữa."
Tống Lan không chút khoan nhượng đáp: "Không tập thì không có ăn sáng!"
Cậu ta giả vờ kêu lên: "Không!", rồi ngoan ngoãn đi ra vườn sau tập luyện.
Cô kiểm tra tiến độ rèn luyện của từng em trong thời gian mình vắng mặt, rồi tập đối kháng với từng người. Cô phát hiện ra Tống Võ Lược, đứa em trai thứ ba, tiến bộ nhanh nhất.