Đó là vì cô trân trọng Tiêu Khải Bình, một cựu quân nhân, nên mới để họ ở nhà mình, phụ giúp việc nhà và trả lương cho cả hai vợ chồng.
Nếu Vương Nguyệt Anh không thay đổi và tiếp tục gây rối vô lý, Tống Lan sẽ chấm dứt hành động thiện nguyện của mình, để chị ta trở về nơi xuất phát.
Suy nghĩ của Vương Nguyệt Anh cần phải thay đổi. Nếu không, ngay cả khi không có Phương Huệ, có thể sau này sẽ lại xuất hiện "Lý Huệ" hoặc "Vương Huệ," chị ta không thể cứ ghen tuông vô cớ cả đời được.
Thật may, có vẻ như thái độ của Tống Lan đã khiến vợ chồng Tiêu Khải Bình nghiêm túc nhìn nhận vấn đề, hoặc có lẽ do Tiêu Khải Bình khuyên nhủ. Sáng hôm sau, Nguyệt Anh dường như đã thay đổi.
Khi thấy Tống Lan, chị ta tươi cười niềm nở: "Em dậy rồi à, chị đã chuẩn bị bữa sáng xong, mau lại đây ăn đi!"
Thấy chị ta sẵn lòng thay đổi, cô quyết định cho thêm một cơ hội, điềm đạm nói: "Cảm ơn chị dâu."
Vương Nguyệt Anh thấy Tống Lan không tỏ vẻ lạnh nhạt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp lại: "Không có gì đâu."
Quả thực, hôm qua, Vương Nguyệt Anh đã bị lời nói của Tống Lan và Tiêu Khải Bình dọa sợ.
Khi Tống Lan hỏi chị ta có muốn về quê sống không, và sau đó Tiêu Khải Bình nghiêm khắc trách mắng: "Nguyệt Anh, có phải em không muốn sống cuộc sống tốt đẹp hiện tại?
Có phải em muốn quay lại quê làm ruộng không? Nếu em cảm thấy ở đây quá dễ chịu, anh sẽ ngay lập tức đưa em và con trai về quê để khỏi gây rắc rối!"
Vương Nguyệt Anh vội vàng năn nỉ: "A Bình, không, em không muốn phá vỡ cuộc sống hiện tại đâu! Em chỉ là thấy Phương Huệ xinh đẹp, lại ở cùng nhà nên em sợ... em sợ anh có ý với cô ấy."
Mắt Tiêu Khải Bình thoáng thất vọng, thở dài: "Nguyệt Anh, chúng ta đã là vợ chồng từng trải qua gian khó. Sao em lại nghĩ về anh như vậy? Chẳng lẽ trong mắt em, anh là người đàn ông đê tiện đến vậy sao?"
Vương Nguyệt Anh lắc đầu mạnh: "Không phải, không phải đâu, em xin lỗi! Em không biết mình làm sao nữa, xin lỗi, xin lỗi..."
Nhìn vợ khóc lóc t.h.ả.m thiết, Tiêu Khải Bình dịu dàng ôm vào lòng: "Nguyệt Anh, hãy về quê. Ở quê dù có khổ một chút nhưng em sẽ không phải lo lắng nhiều như vậy, sẽ thấy yên lòng hơn."
Nghe được giọng nói chân thành trong lời đề nghị của chồng mình, Vương Nguyệt Anh sợ hãi ngẩng đầu: "Không! Em không muốn về quê đâu! Chúng ta đã phải nỗ lực để vào thành phố, có hai khoản lương, rồi con trai có thể học hành tử tế. Đây là một cơ hội quý giá, em không muốn về quê!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Khải Bình nhẹ nhàng vuốt mặt chị ta, khẽ cau mày: "Nhưng anh rất lo về trạng thái của em hiện tại."
Vương Nguyệt Anh vội vàng cam kết: "Đừng lo, em sẽ thay đổi. Em sẽ không gây chuyện với Phương Huệ nữa. Em sẽ coi cô ấy như không tồn tại, được không?"
Tiêu Khải Bình tiếp tục hỏi: "Nếu em không thay đổi thì sao?"
Ánh mắt Nguyệt Anh trở nên quyết liệt: "Nếu em không thay đổi, anh cứ đưa em về quê."
Nghe vậy, Tiêu Khải Bình mới yên lòng, nhẹ nhàng nói: "Nguyệt Anh, em quá lo nghĩ rồi. Em nhìn anh đi, một người vừa xấu vừa tật nguyền như anh, ngoài em ra, có người phụ nữ nào để ý tới anh đâu. Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, cứ an ổn sống cuộc sống của chúng ta thôi."
Nguyệt Anh cúi đầu xấu hổ: "Em hiểu rồi, A Bình, em sẽ không suy nghĩ lung tung nữa."
Tiêu Khải Bình ôm lấy chị ta, nhẹ nhàng vỗ về: "Em hiểu là tốt rồi, chỉ cần vậy thôi."
Vương Nguyệt Anh thực ra biết rằng mình đang tự chuốc lấy phiền phức.
Phương Huệ luôn tránh tiếp xúc riêng với Tiêu Khải Bình, cũng không bao giờ gây ấn tượng xấu. Chính chị ta từng muốn giới thiệu Phương Huệ cho người em trai chưa lập gia đình của mình, nhưng khi Phương Huệ từ chối, chị ta thấy bực bội và không hài lòng.
DTV
Chị ta luôn nghĩ, Phương Huệ đã từng ly hôn, mà em trai mình lại chưa từng kết hôn. Em trai để ý đến Phương Huệ, cô ấy nên biết ơn, vậy mà còn dám từ chối, thật là tự cao tự đại.
Thực ra, Vương Nguyệt Anh có chút suy nghĩ, muốn nhân cơ hội gây sự, có thể đuổi Phương Huệ đi để không phải thấy chướng mắt nữa, chị ta sẽ thấy vui vẻ.
Nhưng không ngờ, Tống Lan và Tiêu Khải Bình đều không ủng hộ mình.
Chị ta đành phải từ bỏ ý định nhỏ nhen của mình và không dám náo loạn nữa.
Sáng hôm sau, khi thấy Phương Huệ xuống nhà, Vương Nguyệt Anh niềm nở mời cô ấy vào ăn sáng, khiến Phương Huệ hơi bối rối.