Khi Đổng Dao bày tỏ mong muốn họ giữ bí mật về chuyện sinh nở của Tống Lan, tất cả họ đều gật đầu đồng ý: "Đây là trách nhiệm của chúng tôi, nên làm mà."
Còn về phần vệ sĩ trong nhà, không cần phải nói, họ khẳng định dù không có lời dặn dò, họ cũng sẽ không tiết lộ, đó là nguyên tắc nghề nghiệp của họ.
Đổng Dao nghe họ nói vậy cũng yên tâm phần nào.
Trong lòng bà cũng nghĩ, nếu thật sự hai bảo bối nhỏ của gia đình bà là cá chép phú quý đầu thai, thì chắc chắn sẽ bảo vệ gia đình và người thân của họ, không để xảy ra chuyện gì bất trắc.
Tống Lan được sắp xếp ở phòng VIP trên tầng cao nhất của Bệnh viện Anh Hoa.
Phòng này có một phòng khách lớn, ba phòng ngủ, một nhà bếp và hai phòng vệ sinh, rất tiện nghi, được các gia đình giàu có rất ưa chuộng.
Diệp Tĩnh Viễn thấy Tống Lan đã ngủ say, hai bảo bối nhỏ cũng đang ngủ ngon lành, liền nói với cha mẹ: "Cha, mẹ, hai người cứ dẫn chú Hùng và chị Nga về trước đi. Đợi khi nào mọi người ngủ dậy, nấu chút đồ ngon rồi mang qua đây."
Đổng Dao nghe theo sắp xếp của con trai: "Được rồi, vậy chúng ta sẽ về trước, sáng mai nấu canh gà rồi mang qua."
Phương Huệ chủ động nói: "A Viễn, chị không trở về, chị sẽ ở lại chăm sóc Lan Lan và các bé."
Diệp Tĩnh Viễn gật đầu: "Vậy cũng tốt."
Nếu cả hai bảo bối nhỏ cùng khóc, anh khó mà chăm được cả hai, quả thật cần có thêm một người phụ giúp.
Cha mẹ Diệp lại dặn dò con trai chăm sóc tốt cho con dâu, sau đó mới dẫn mọi người về nhà.
Ở bệnh viện cũng có hai vệ sĩ được bố trí ở lại, canh giữ ở cửa phòng VIP, không cho bất kỳ ai vào mà chưa được phép.
Gia đình giàu có rất coi trọng con cháu, sinh nở ở bệnh viện luôn lo ngại nhất là nguy cơ con ruột bị tráo đổi hoặc bị bế đi mất.
Để phòng ngừa tình huống này, họ phải bảo vệ chặt chẽ, không để ai có cơ hội làm hại đứa trẻ.
DTV
Tống Lan ngủ một giấc thật sâu, thậm chí khi các bé thức dậy khóc đòi uống sữa, cô cũng không bị đ.á.n.h thức.
Với sự giúp đỡ của hai hộ lý, Diệp Tĩnh Viễn và Phương Huệ mỗi người cho một bé uống chút nước ấm, nửa giờ sau lại cho các bé uống thêm một ít sữa công thức.
Diệp Tĩnh Viễn nhìn chằm chằm vào khuôn miệng nhỏ xíu của các con, đang ngậm mút một cách đáng yêu, lòng anh như tan chảy vì vẻ đáng yêu của chúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai bảo bối nhỏ nhà anh thật là dễ thương!
Bé mà Diệp Tĩnh Viễn đang bế là em gái.
Anh nhận ra, ngoài việc là người yêu chiều vợ, anh còn là một người cuồng con gái. Nhìn bảo bối nhỏ của mình, anh thấy bé gái ở đâu cũng đáng yêu, ở đâu cũng xinh xắn, mọi thứ đều vừa mắt vô cùng.
Còn về con trai, Diệp Tĩnh Viễn chỉ liếc vài lần rồi lại chuyển sự chú ý về phía bảo bối con gái.
Phương Huệ nhìn thấy thái độ khác biệt rõ ràng của Diệp Tĩnh Viễn đối với cậu quý tử và cô công chúa nhỏ, trong lòng không khỏi thấy tội nghiệp cho cậu bé. Cậu nhóc vừa mới sinh đã bị cha "ghẻ lạnh," sau này chắc chị ta phải yêu thương cậu bé nhiều hơn mới được.
Dĩ nhiên, sự "ghẻ lạnh" của Diệp Tĩnh Viễn chỉ là tương đối khi so với con gái, thực ra anh cũng rất yêu thương con trai, chỉ là tình cảm dành cho con gái có phần nhỉnh hơn một chút. Có con gái cưng ở trước, con trai đành phải xếp sau.
Tống Lan ngủ đủ giấc, khi tỉnh dậy đúng lúc thấy cặp song sinh đói bụng, đang khóc rống lên như một bản song tấu, khiến ai nấy đều xót xa.
Diệp Tĩnh Viễn đang định nhờ hộ lý pha sữa thì thấy cô đã thức dậy.
Anh vội vàng bế bảo bối con gái bước tới trước mặt Tống Lan, nhẹ nhàng hỏi: "Lan Lan, em tỉnh rồi à? Đói không?"
Tống Lan hỏi lại: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Diệp Tĩnh Viễn đáp: "Hơn ba giờ chiều rồi."
Tống Lan ngạc nhiên nói: "Em đã ngủ suốt mười tiếng rồi sao?"
Diệp Tĩnh Viễn mỉm cười gật đầu: "Ừm, Lan Lan, em có muốn thử cho bảo bối b.ú không? Nghe bác sĩ nói, sữa non rất tốt cho trẻ sơ sinh, có thể tăng cường hệ miễn dịch cho các bé đấy!"
Tống Lan cũng từng nghe qua điều này trong thời hiện đại.
Cô liền gật đầu: "Bế bé lại đây cho em."
Cậu con trai tên là Diệp Triều Dương, tên thân mật gọi là Dương Dương.
Cô con gái tên là Diệp Phá Hiểu, tên thân mật gọi là Hiểu Hiểu.