Tống Lan cúi đầu chào mọi người và bước xuống, nhường lại sân khấu cho MC.
Sau vài năm tham gia nhiều lễ cưới, Tống Lan đã quen với quy trình, phát biểu cũng trôi chảy, không cần đọc mẫu.
Khi cô quay lại chỗ ngồi, Diệp Tĩnh Viễn chu đáo đưa một ly nước: "Bà xã, uống chút nước cho dịu giọng nào."
Tống Lan mỉm cười, nhận lấy ly nước, uống vài ngụm rồi đặt sang một bên.
Khi tiệc cưới bắt đầu, Diệp Tĩnh Viễn lại bưng đồ ăn và thức uống cho Tống Lan, còn nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Sự chăm sóc chu đáo của anh khiến những phụ nữ như Hứa Mỹ Tình nhìn mà càng thêm ghen tị.
Khi tiệc cưới dần đến lúc tàn, khách bắt đầu lác đác ra về, Tống Lan cũng viện lý do về nhà để cho con bú, sau khi chào tạm biệt Hình Quốc Phong, Lăng Thư và các quản lý của công ty, cô và Diệp Tĩnh Viễn rời đi.
Hai người vừa về đến nhà, vừa xuống xe thì đã nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ của cặp song sinh, như thể đang biểu diễn một màn "song ca".
Họ còn nghe thấy giọng Đổng Dao và chị Nga đang nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan nào, đừng khóc, mẹ sắp về rồi. Ngoan nào, đừng khóc nữa nhé..."
"Ôi trời, các bảo bối của bà, làm ơn đừng khóc nữa, được không? Nhìn các con khóc đến thương tâm thế này, tim bà cũng đau đến c.h.ế.t mất..."
Nghe thấy thế, hai người đau lòng không thôi, lập tức chạy lên lầu.
Chưa bước vào phòng, Tống Lan đã lên tiếng trước: "Dương Dương bảo bối, Hiểu Hiểu bảo bối, mẹ về rồi, mẹ về rồi..."
Đổng Dao và chị Nga nghe thấy giọng của Tống Lan, liền thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì mẹ của bọn trẻ cũng về rồi!
Khi Tống Lan bước vào phòng trẻ, cô thấy hai đứa nhỏ khóc đến mức mặt mũi đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ hoe, những giọt nước mắt trong veo vẫn không ngừng tuôn xuống, khiến cô cảm thấy đau lòng không tả.
"Các bảo bối, mẹ đây, nào, để mẹ bế..."
Nghe thấy giọng của mẹ, hai đứa nhỏ liền giơ tay về phía cô.
Tống Lan không thể bế cả hai cùng một lúc, nhìn hai cánh tay nhỏ bé của các con, cô không biết nên bế ai trước.
Diệp Tĩnh Viễn thấy cô bối rối, liền bước tới, đón lấy con gái từ tay Đổng Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
DTV
Lúc này, Tống Lan mới có thể bế cậu con trai từ tay chị Nga.
Vừa được mẹ bế vào lòng, bé Dương Dương liền vùi đầu vào n.g.ự.c cô, đòi b.ú sữa.
Chị Nga cười khổ bảo: "Hai nhóc tỳ này hôm nay chẳng biết sao, nhất quyết không chịu uống sữa bột, dỗ cách nào cũng không được, cứ nhìn ra cửa như thể đang chờ cô về."
Tống Lan vốn dĩ mỗi lần ra ngoài đều cố gắng về trong hai giờ, không quá ba giờ, và thường chỉ ra ngoài khi hai bé đang ngủ, vì vậy bọn trẻ hiếm khi quấy khóc.
Nhưng hôm nay, cô ra ngoài từ chín giờ sáng, giờ đã gần hai giờ chiều, nghĩa là cô đã đi khoảng năm tiếng. Hai bé không thấy cô quá lâu, nên bắt đầu tìm mẹ.
Đây là lần đầu tiên Tống Lan nhận ra sự phụ thuộc của con mình đối với mình.
Cảm giác ấy khiến lòng cô vừa xót xa, vừa ngọt ngào.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ý thức rõ ràng về trách nhiệm và nghĩa vụ của một người mẹ.
Cuối cùng, Tống Lan cũng cho hai bé b.ú xong. Nhìn hai nhóc tỳ uống no, rồi chìm vào giấc ngủ say, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Lan dịu dàng nói với Đổng Dao và chị Nga: "Mẹ, chị Nga, hôm nay vất vả cho hai người quá. Hai người đi nghỉ một lát đi, ở đây để con và A Viễn chăm sóc là được rồi."
Nhà họ Diệp tuy có hai bảo mẫu chuyên nghiệp giúp chăm sóc trẻ, nhưng vì hai bé quá đáng yêu nên phần lớn thời gian người nhà đều tự tay chăm sóc.
Đổng Dao lo lắng dặn dò: "Hai đứa cũng mệt cả ngày rồi, khi bọn trẻ ngủ, hai con cũng tranh thủ nghỉ ngơi một chút."
"Vâng, chúng con sẽ nghỉ ngơi một lát."
Khi Đổng Dao và chị Nga đã rời đi, Tống Lan cũng bảo hai bảo mẫu ra ngoài nghỉ, rồi đóng cửa phòng, cùng Diệp Tĩnh Viễn và các con vào không gian riêng để thư giãn.
Sau khi đã nghỉ ngơi đủ trong không gian riêng, cả hai lại bế hai bé ra ngoài.
Biết Diệp Tĩnh Viễn dạo gần đây rất bận rộn, Tống Lan nói: "A Viễn, anh đi làm việc đi, em sẽ trông hai bảo bối."
Diệp Tĩnh Viễn tuy không muốn rời xa vợ con, nhưng nghĩ đến hệ thống nhắn tin mà anh đang nghiên cứu, dự kiến ra mắt vào ngày 1 tháng 10, đành chấp nhận và quay về làm việc.
Tống Lan hiểu, trong vài năm qua, Diệp Tĩnh Viễn đã phải rất vất vả. Đừng nhìn việc anh liên tục cho ra đời các thành tựu lớn, bởi mỗi thành quả đều là sự nỗ lực làm ngày làm đêm của anh và nhóm nghiên cứu.