Muốn đạt được thành công trong một dự án chưa bao giờ là điều dễ dàng.
Tống Lan rất thấu hiểu điều đó.
Tất cả những nghiên cứu của Diệp Tĩnh Viễn đều là vì sự phát triển của quốc gia, vì phúc lợi của nhân dân.
Và anh đã thực sự, nhờ những thành tựu khoa học kỹ thuật nối tiếp nhau, giúp quốc gia có tiếng nói lớn hơn trên bàn đàm phán quốc tế, đồng thời mang về một lượng ngoại tệ lớn cho đất nước.
Đây cũng là lý do các lãnh đạo cấp cao rất coi trọng Diệp Tĩnh Viễn.
Đó cũng là lý do khiến Tống Lan ngưỡng mộ người đàn ông của mình.
Lý tưởng của Diệp Tĩnh Viễn là cống hiến cho đất nước, cho thế giới.
Còn mục tiêu của cô, ngoài việc kiếm tiền, là duy trì sự yên ấm và hạnh phúc trong gia đình, mang đến cho anh một chốn bình yên để trở về.
Trên thực tế, dù Diệp Tĩnh Viễn rất bận rộn với công việc, anh vẫn chu toàn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng, người cha trong gia đình. Anh không vì công việc quan trọng và bận rộn mà bỏ bê mọi chuyện trong nhà.
Mỗi ngày, anh luôn đảm bảo sẽ về nhà trước tám giờ tối.
Sau khi về, anh cùng cô chăm sóc con cái, cùng nhau dỗ bọn trẻ ngủ.
Tống Lan thực sự cảm thấy, lấy anh là một quyết định đúng đắn!
Anh luôn mang đến cho cô một cảm giác hạnh phúc trọn vẹn!
Khi Tống Lan nghĩ đến Diệp Tĩnh Viễn, khoé miệng nở nụ cười hạnh phúc, thì ở bên kia, Hứa Mỹ Tình lại đang ở nhà, miệng mắng nhiếc Tống Lan không ngớt.
"Tất cả là tại con mụ ghen tuông đáng ghét đó, sao cô ta không c.h.ế.t đi nhỉ? Nếu không phải cô ta cản đường, không phải cô ta kéo tiên sinh Diệp đi, thì chắc chắn tiên sinh Diệp sẽ nói chuyện với chúng ta."
Chửi xong Tống Lan, Hứa Mỹ Tình lại quay sang nhìn cha mình: "Cha, cha mau tìm chị họ Lăng Thư, bảo chị ấy cho con số điện thoại của tiên sinh Diệp đi. Chúng ta lại hẹn tiên sinh Diệp ra uống trà. Hoặc cha bảo chị ấy giới thiệu con vào làm ở công ty của tiên sinh Diệp, như vậy con sẽ có cơ hội gặp anh ấy thường xuyên hơn!"
Hứa Đại Vũ cũng bị viễn cảnh đầy tham vọng của con gái làm cho mơ mộng, nếu con gái thật sự trở thành người phụ nữ của Diệp Tĩnh Viễn, chẳng phải hắn ta sẽ một bước hóa rồng, địa vị cao vời vợi sao!
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có động lực từ giấc mơ viển vông này, Hứa Đại Vũ lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Lăng Thư: "Lăng Thư, là cậu đây."
Nghe thấy giọng Hứa Đại Vũ, Lăng Thư liền cảm thấy nhức đầu.
Cô ta nhẫn nại hỏi: "Có chuyện gì vậy, cậu?"
Hứa Đại Vũ nói thẳng: "Lăng Thư, chúng ta có chuyện muốn bàn với tiên sinh Diệp, định mời ngài ấy ra ngoài uống trà, cháu cho cậu số điện thoại của ngài ấy nhé!"
Lăng Thư nhớ lại cách cư xử của cậu và em họ tại tiệc cưới, liền biết không thể nào cho họ số của Diệp Tĩnh Viễn được.
Lập tức, cô ta trả lời: "Xin lỗi cậu, cháu không có số của tiên sinh Diệp."
Hứa Đại Vũ không tin: "Cháu có quan hệ tốt với nhà họ mà? Sao có thể không có số của ngài ấy? Cậu không tin đâu! Lăng Thư, có phải cháu không muốn giúp cậu không?"
Lăng Thư nghe câu nói của cậu bên đầu dây kia, không nhịn được mà đảo mắt, giọng lạnh nhạt: "Cậu ạ, Chủ tịch của cháu là Diệp phu nhân, không phải tiên sinh Diệp, nên cháu không có số của ngài ấy. Có gì lạ chứ?"
Cho dù có, cô ta cũng chẳng cho đâu!
Lăng Thư biết, nếu cô ta đưa số điện thoại của Diệp Tĩnh Viễn cho cha con Hứa Đại Vũ, thì chính là rước rắc rối cho anh.
Cô ta không dám tưởng tượng cậu và em họ mình sẽ làm ra những chuyện kỳ quặc gì.
Nếu thật sự chọc giận Chủ tịch và tiên sinh Diệp, có lẽ cô ta cũng không yên thân.
Cô ta không muốn sự nghiệp mà mình phấn đấu mấy năm mới có được lại bị họ phá hoại.
Thấy không xin được số, Hứa Đại Vũ lại nói: "Lăng Thư, nghe nói cháu làm rất tốt ở Tập đoàn Viễn Lan, đã là quản lý rồi phải không? Vậy giúp cậu, giới thiệu em họ vào công ty làm đi, tốt nhất là vào công ty của tiên sinh Diệp ấy."
Lăng Thư không biết nói gì, cô ta chỉ bảo: "Cậu à, những chuyện này để sau hãy nói. Hôm nay là ngày cưới của cháu, cháu còn rất nhiều việc phải làm, nói chuyện sau nhé! Tạm biệt!"
Nói xong, Lăng Thư liền nhanh chóng cúp máy.
Nghe tiếng "tút tút" trong điện thoại, Hứa Đại Vũ tức giận ném mạnh điện thoại xuống: "Con bé này càng ngày càng láo, không coi người cậu này ra gì nữa rồi! Nó nghĩ mình là ai chứ, tức c.h.ế.t mà!"