"Được, cứ về rồi tính!"
Sau khi cúp máy, Diệp Tĩnh Viễn lập tức gọi cho Diệp Kinh Quốc:
"Chú Diệp, nhà cháu có chút chuyện, cháu cần về ngay. Phiền chú giúp cháu sắp xếp chuyến bay về Hồng Kông ngay trong đêm."
Diệp Kinh Quốc liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì à? Có cần bọn chú giúp không?"
Diệp Tĩnh Viễn vội đáp: "Không cần, bọn cháu có thể tự giải quyết. Phiền chú sắp xếp cho cháu về ngay là được rồi."
Sợ Diệp Kinh Quốc lo lắng về tiến độ nghiên cứu, anh bổ sung: "Chú Diệp, công việc nghiên cứu bên này cũng đã sắp hoàn thành rồi. Chú có thể cho các thầy thử nghiệm trước, nếu có vấn đề gì thì gọi cháu."
Diệp Kinh Quốc cảm thấy xúc động trước tinh thần trách nhiệm của anh, liền đáp: "Được rồi, chú sẽ lập tức liên hệ máy bay cho cháu, chờ tin của chú."
Diệp Tĩnh Viễn cảm kích nói: "Cảm ơn chú nhiều!"
DTV
"Không có gì, chờ tin chú nhé!"
Diệp Kinh Quốc sau khi cúp máy, thấy thời gian còn chưa quá muộn, lập tức gọi điện cho lãnh đạo cấp trên, báo cáo tình hình và xin ý kiến.
Vị lãnh đạo cũng là người hiểu chuyện.
Ông ta nghe nói gia đình Diệp Tĩnh Viễn gặp vấn đề cần anh về gấp, liền lập tức đáp: "Cứ sắp xếp máy bay riêng đưa tiên sinh Diệp về, đảm bảo an toàn đưa cậu ấy về Hồng Kông. Cậu ấy là tài sản quốc gia, chúng ta còn cần đến cậu ấy nhiều. Tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì."
Diệp Kinh Quốc lập tức đáp: "Rõ, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Nửa tiếng sau.
Diệp Tĩnh Viễn nhận được cuộc gọi từ Diệp Kinh Quốc: "A Viễn, cháu chuẩn bị đồ đạc đi, chú sẽ đến đón cháu ngay. Lãnh đạo đã phái máy bay riêng để đưa cháu về."
Diệp Tĩnh Viễn nghe xong, lại cảm thấy biết ơn: "Cảm ơn chú, cũng xin gửi lời cảm ơn đến lãnh đạo. Thật ngại vì đã làm phiền mọi người."
Diệp Kinh Quốc nhanh chóng đáp: "Không cần khách sáo, nếu không phải do chúng ta mời cháu đến, thì cháu đã không phải ở đây và lo lắng cho gia đình. Mau thu xếp đồ đi, chú sẽ lái xe đến đón cháu ngay."
"Vâng ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Tĩnh Viễn cất điện thoại, lập tức thu xếp hành lý.
Sau khi thu dọn xong, anh gọi Vương Cương và Đoàn Chí Thành đến, dặn dò: "Anh Vương, anh Đoàn, tôi có việc cần về Hồng Kông ngay. Hai anh ở lại cẩn thận, bảo vệ bản thân và gia đình. Có gì cứ liên lạc với tôi."
Vương Cương và Đoàn Chí Thành đồng thanh đáp: "Rõ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Sau khi dặn dò xong, Diệp Tĩnh Viễn mang hành lý ra cửa đứng chờ Diệp Kinh Quốc đến.
Vương Cương và Đoàn Chí Thành một trái một phải đứng cạnh anh, cùng chờ ông ta.
Chẳng bao lâu sau, xe của Diệp Kinh Quốc đã đến, chỉ chưa đầy năm phút sau khi Diệp Tĩnh Viễn ra ngoài, xe đã đỗ ngay trước mặt anh: "A Viễn, lên xe!"
Diệp Tĩnh Viễn vẫy tay chào Vương Cương và Đoàn Chí Thành: "Hai anh về đi, tôi đi đây."
Chiếc xe Jeep lao thẳng đến sân bay.
Khi Diệp Tĩnh Viễn ngồi máy bay về đến Dương Thành, Phong Tiếu Vân, người đã được Diệp Kinh Quốc thông báo, cũng lái Jeep đến đón anh.
Khi Diệp Tĩnh Viễn lên xe, Phong Tiếu Vân lập tức hỏi: "A Viễn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có cần chúng ta hỗ trợ không?"
Diệp Tĩnh Viễn lắc đầu: "Tạm thời không cần, chúng cháu có thể xử lý được. Đây chỉ là chuyện cá nhân với một kẻ thừa kế tập đoàn nước ngoài không biết điều, bọn họ đã quyết định đối đầu với chúng cháu. Vì là chuyện cá nhân, bên các chú không nên can thiệp, tránh làm mọi thứ phức tạp thêm."
Phong Tiếu Vân gật đầu: "Được rồi, nhưng các cháu cẩn thận. Nếu cần giúp đỡ, nhất định phải báo cho chúng ta. Cháu là quốc bảo của đất nước, chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ cháu."
Diệp Tĩnh Viễn khẽ đáp: "Cảm ơn chú Phong. Nếu cần, cháu sẽ không khách sáo."
Sau khi đón Diệp Tĩnh Viễn, Phong Tiếu Vân lập tức đưa anh đến cảng Đông Quan, không để chậm trễ chút nào, nhanh chóng để anh lên thuyền.
Ngồi trên thuyền, Diệp Tĩnh Viễn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ còn một giờ nữa là anh sẽ được gặp lại người vợ và các con yêu dấu của mình.
Vì trở về gấp trong đêm, Diệp Tĩnh Viễn không gọi điện báo trước để gia đình ra đón.
Khi đến Hồng Kông, trời đã tờ mờ sáng, khoảng bốn giờ.