Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô

Chương 526



Diệp Tĩnh Viễn vận dụng linh lực, thi triển thuật thuấn di, nhanh chóng hướng về đại trạch nhà họ Diệp.

Lúc này, Tống Lan đang ngủ say, bỗng cảm nhận có tiếng động trong phòng. Cô giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn xung quanh.

Khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, trong thoáng chốc, Tống Lan tưởng mình đang nằm mơ.

"Vợ yêu, anh có làm em giật mình không?"

Nghe thấy giọng nói của Diệp Tĩnh Viễn, Tống Lan lập tức ngồi dậy, bật đèn ngủ.

Trong giây tiếp theo, cô lao đến ôm chầm lấy anh, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc và vui sướng: "A Viễn, sao anh lại về đột ngột thế này? Anh đã đi suốt đêm về sao?"

Diệp Tĩnh Viễn cũng siết chặt cô trong vòng tay, khẽ hít hà hương thơm quen thuộc trên người cô, thỏa mãn thở dài:

"Đúng vậy, nhận được điện thoại của cha là anh lập tức lên máy bay trở về. Chuyện nghiêm trọng như vậy, sao em lại không nói với anh? Nhỡ em xảy ra chuyện gì, em muốn anh hối hận cả đời sao?"

Nghe thấy sự trách móc và lo lắng trong lời anh, Tống Lan mỉm cười, giải thích nhẹ nhàng: "Em sợ ảnh hưởng đến công việc nghiên cứu của anh bên đó, với lại anh cũng nói chỉ vài ngày nữa sẽ về, nên em mới không báo với anh."

Diệp Tĩnh Viễn đưa tay nhéo nhẹ mũi cô: "Sau này có chuyện gì, không được giấu anh nữa. Bất kể anh đang ở đâu, chỉ cần em gặp chuyện, anh sẽ lập tức quay về.

Lan Lan, kiếp trước chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều hạnh phúc rồi. Kiếp này, đừng để chúng ta có thêm cơ hội nào phải tiếc nuối nữa, được không?"

Tống Lan nghe anh nói, tự nhiên cảm thấy sống mũi cay cay: "Được, em biết rồi, sau này có chuyện gì em sẽ không giấu anh nữa."

Diệp Tĩnh Viễn hôn nhẹ cô: "Ngoan lắm, em mau ngủ đi, anh đi tắm, lát nữa anh sẽ vào ngay."

"Vâng."

Diệp Tĩnh Viễn trở về, Tống Lan cảm thấy lòng mình vững chãi hơn. Bây giờ có chuyện gì, cô cũng có thể cùng anh bàn bạc, cùng nhau đối mặt.

Cô không còn phải lo sợ bị những kẻ tàn nhẫn đó bất ngờ tấn công nữa.

Nếu chỉ có mình cô, thì chẳng sao, dù có không địch lại, cô vẫn có thể dễ dàng chạy thoát.

Điều cô lo lắng nhất là sợ liên lụy đến người thân, và một mình cô khó lòng bảo vệ được tất cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có Diệp Tĩnh Viễn bên cạnh, cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Linh lực và tinh thần lực của anh rất mạnh mẽ, nếu xét theo cấp độ tu chân, anh đã đạt tới cảnh giới nguyên thần xuất khiếu, có thể hạ gục vô số cao thủ.

Rất nhanh sau đó, Diệp Tĩnh Viễn tắm xong và ra ngoài.

Anh đi đến bên cũi, nhìn ngắm hai đứa trẻ đang ngủ say, đưa tay khẽ vuốt ve gò má nhỏ xíu của chúng.

Hai nhóc con ngủ rất say, không hề biết cha chúng đang trêu đùa, vẫn tiếp tục ngủ ngon lành.

Cả hai đáng yêu đến mức Diệp Tĩnh Viễn không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ.

Thấy vậy, Tống Lan sợ anh làm các con tỉnh giấc, bèn nói: "Đừng quấy rầy bọn trẻ nữa, nếu đ.á.n.h thức chúng, anh phải chịu trách nhiệm đấy."

Diệp Tĩnh Viễn cười: "Anh chịu trách nhiệm, bảo đảm chịu toàn bộ trách nhiệm!"

Tống Lan liếc nhẹ anh: "Anh có gánh nổi 'toàn bộ trách nhiệm' không đấy?"

Nghe cô nhấn mạnh chữ "toàn bộ," Diệp Tĩnh Viễn liền hiểu ý, vội cười xuề xòa: "Phải rồi, phải rồi, anh chỉ có thể giúp các bé thay tã, ru ngủ. Còn một số việc vẫn phải nhờ đến mẹ của chúng."

Tống Lan bị anh làm chọc cười: "Được rồi, lên giường đi. Chúng ta vào không gian để nghỉ, có thể tiết kiệm thời gian."

DTV

Sáng hôm sau.

Khi Tống Lan và Diệp Tĩnh Viễn thức dậy, họ phát hiện trong nhà có thêm nhiều cao thủ với huyệt thái dương cao và võ công không tầm thường.

Thấy nhiều cao thủ canh gác trong nhà, và bên cạnh Diệp Anh Hoa cũng có thêm vài người bảo vệ, Tống Lan thở phào nhẹ nhõm.

Trong thời điểm nhạy cảm này, cô và Đổng Dao cũng quyết định hạn chế ra ngoài.

Tối qua, Diệp Tĩnh Viễn trở về mà không báo trước.

Khi cha mẹ Diệp thấy anh và Tống Lan cùng nhau đi xuống lầu, họ ngạc nhiên và vui mừng đứng dậy: "A Viễn, con về rồi? Về khi nào vậy? Sao cha mẹ không biết gì cả?"

Diệp Tĩnh Viễn cười, ôm mẹ một cái: "Mẹ, mẹ có khỏe không? Con về vào khoảng bốn giờ sáng, nghĩ cha mẹ còn ngủ nên con không làm phiền."