Nghe con trai về lúc bốn giờ sáng mà bây giờ đã dậy sớm, Đổng Dao không khỏi xót xa, nhìn anh nói: "Sao con dậy sớm vậy? Con nên nghỉ ngơi thêm chút nữa đi."
Diệp Tĩnh Viễn cười: "Mẹ, con không sao đâu. Mẹ xem, con khỏe lắm, không cần ngủ thêm nữa."
Đổng Dao nhìn sắc mặt hồng hào của con trai, không hề có quầng thâm dưới mắt, liền cảm thán: "Tuổi trẻ các con đúng là sung sức, không như chúng ta, chỉ một ngày thiếu ngủ là đã thấy mệt mỏi rồi."
Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan nhìn nhau cười thầm trong lòng.
Họ có không gian hỗ trợ, nên mới có tinh thần dồi dào như vậy.
Còn cha mẹ không có "ngón nghề" nào đặc biệt, lại có tuổi, nên không ngủ đủ thì cơ thể dễ mệt mỏi.
DTV
Diệp Anh Hoa gọi con trai: "A Viễn, lại đây ngồi."
Diệp Tĩnh Viễn đi đến ngồi cạnh cha: "Cha, có chuyện gì sao?"
Diệp Anh Hoa mỉm cười nhìn đứa con trai xuất sắc của mình, nhẹ nhàng hỏi: "Con về gấp thế này, bên trên không có ý kiến gì chứ?"
Diệp Tĩnh Viễn lắc đầu: "Không có đâu cha. Nghiên cứu con phụ trách đã gần hoàn tất, chỉ cần đợi thử nghiệm thành công là có thể đưa vào sử dụng. Công việc thử nghiệm, họ cũng có thể đảm nhiệm được, con về không ảnh hưởng nhiều."
"Thế thì tốt."
Diệp Anh Hoa nói với cả nhà: "Cả nhà ăn sáng đi, ăn xong con vào thư phòng với cha nói chuyện một lát."
Diệp Tĩnh Viễn gật đầu: "Vâng."
Cả nhà nhanh chóng ăn xong bữa sáng.
Sau đó, Diệp Anh Hoa và Diệp Tĩnh Viễn vào thư phòng bàn bạc công việc, còn Tống Lan và Đổng Dao thì vào phòng trẻ chơi với hai bé.
Hai đứa nhóc vẫn chưa ngủ, vừa thấy mẹ bước vào, chúng liền hứng khởi múa tay múa chân, vừa cười vừa kêu lên ầm ĩ.
Cái dáng vẻ đáng yêu hết sức ấy khiến trái tim của Tống Lan và Đổng Dao như tan chảy.
Đổng Dao lập tức bế cháu trai lớn lên, liên tục hôn nhẹ: "Ôi chao, cục cưng của bà, lại đây để bà thơm một cái nào..."
Thấy cô con gái nhỏ của mình cũng giơ tay đòi bế, Tống Lan liền ôm bé lên và hôn nhẹ: "Ôi, bảo bối Hiểu Hiểu của mẹ, gọi mẹ nào, mẹ ơi, mẹ ơi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Lan thường hay dạy con bé gọi mẹ như thế, cô cũng không nghĩ rằng bé sẽ thực sự nói được, chỉ muốn dạy nhiều lần, biết đâu một ngày bé sẽ gọi.
Không ngờ lần này vừa dứt lời, cô liền nghe thấy Hiểu Hiểu cất giọng nhỏ nhắn, gọi: "Mẹ... mẹ..."
Dù tiếng gọi phát ra từng chữ một từ cái miệng nhỏ xíu, nhưng Tống Lan đã nghe rất rõ.
Tống Lan ngạc nhiên lẫn vui mừng: "Ôi trời, bảo bối của mẹ biết gọi mẹ rồi! Tuyệt quá! Lại đây mẹ thơm nào, con yêu, gọi mẹ thêm lần nữa nào..."
Nhìn thấy mẹ vui mừng đến đỏ cả mắt, Hiểu Hiểu cũng cười tươi, giọng ngọt ngào gọi tiếp: "Mẹ... mẹ... mẹ..."
Lần này, Tống Lan nghe rõ mồn một.
Cô kích động quay sang Đổng Dao: "Mẹ nghe thấy không? Hiểu Hiểu biết gọi mẹ rồi! Trời ơi, Hiểu Hiểu của con giỏi quá!"
Đổng Dao cũng vui sướng, ghé lại gần nói với Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, gọi bà nào, bà ơi, bà ơi..."
Hiểu Hiểu cũng ê a đáp lại: "Bà... bà..."
"Trời ơi! Con bé thực sự gọi bà rồi! Giỏi quá! Cục cưng của bà thật là giỏi!" Đổng Dao xúc động đến rơi nước mắt.
Nhìn thấy mẹ và bà vui mừng như vậy, Hiểu Hiểu cũng mỉm cười, mắt híp lại thành hình trăng khuyết.
Hóa ra, làm mẹ và bà vui lại là chuyện đơn giản đến vậy, hi hi.
Nụ cười rạng rỡ của bé một lần nữa khiến Tống Lan và Đổng Dao không thể không yêu thương hơn nữa.
Lúc này, Tống Lan nhìn thấy cậu con trai lớn của mình đang mở to đôi mắt đen láy, vẻ mặt tò mò nhìn mọi người.
Cô liền cười và bắt đầu trêu bé: "Dương Dương, con nhìn xem, em gái đã biết gọi mẹ và bà rồi, con cũng phải học gọi mẹ và bà nhé?"
Dương Dương nghe mẹ nói nhưng dường như chẳng hiểu gì, chỉ nở nụ cười ngây ngô nhìn cô với vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Tống Lan bất lực nhìn con trai mình, cười nói với Đổng Dao: "Mẹ, mẹ nhìn xem, Dương Dương nhà mình trông cứ như đứa con trai ngốc nghếch của một gia đình phú hộ vậy."
Đổng Dao lườm cô một cái và cười trách: "Có mẹ nào lại đi nói con trai mình như vậy chứ?"