Tống Lan khẽ nhíu mày: "Cho dù thật sự đang yêu, cũng không cần phải chối bỏ chứ? Hơn nữa, em còn tận mắt thấy họ nắm tay đi xem phim."
Tống Ngọc gật đầu nói: "Đúng vậy, em thấy có điều gì đó không ổn, nên mới đến nói với chị."
Tống Lan lại hỏi cô nhóc: "Cô gái đó trông thế nào? Có phải là học sinh trong trường của các em không?"
Học sinh cấp ba thường bắt đầu biết yêu, nếu gặp một người bạn đồng cảm, cùng chung lý tưởng thì việc yêu đương cũng không phải là điều gì khó hiểu đối với Tống Lan.
Nhưng điều kiện tiên quyết là không được ảnh hưởng đến việc học!
Nghe chị hỏi, Tống Ngọc vội đáp: "Cô gái đó ăn mặc rất chững chạc, trông như người đã đi làm, em thấy không giống bạn học của anh hai, đó cũng là điều khiến em thấy lạ."
Nghe vậy, Tống Lan càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Với điều kiện của Tống Văn Thao hiện tại, không phải quá tốt, nhưng có chị gái như cô che chở, cũng được coi là một chàng trai vừa giàu có vừa đẹp trai.
Hơn nữa, bản thân cậu ta cũng văn võ song toàn, trong trường học, cùng với Tống Võ Lược còn được gọi là "cặp nam thần song sinh đẹp nhất".
Với điều kiện tốt như vậy, tại sao lại có hứng thú với một người phụ nữ lớn tuổi hơn? Chẳng lẽ cậu ta bị ai đó gài bẫy?
DTV
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tống Lan dâng lên một cảm giác bất an.
Thấy sự lo lắng trên gương mặt em gái, Tống Lan nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, nghiêm túc nói với em: "Tiểu Ngọc, việc này em đừng lo lắng, chị sẽ cho người điều tra, cũng sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh hai, em không cần bận tâm nữa."
Tống Ngọc biết chị gái đã ra mặt thì mọi chuyện chắc chắn không có vấn đề gì.
Cô nhóc cũng mỉm cười đáp: "Vâng, em biết rồi."
Tống Lan xoa đầu em gái: "Nếu trong nhà có chuyện gì, em cũng phải nói với chị, đừng giấu chị, biết không?"
Tống Ngọc gật đầu: "Chị, em biết rồi."
Sau khi Tống Ngọc nói chuyện, Tống Lan bắt đầu để ý hành vi của Tống Văn Thao, phát hiện ra cậu ta quả nhiên không còn điềm tĩnh như thường khi đến nhà họ Diệp, có chút bồn chồn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ, như thể có ai đó đang chờ cậu ta bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Lan cảm thấy đã đến lúc cần phải nói chuyện thẳng thắn.
"Văn Thao, lên đây với chị một lát."
Nghe thấy tiếng gọi của Tống Lan, Tống Văn Thao giật mình, có chút hoảng hốt hỏi: "Chị, có chuyện gì vậy?"
Tống Lan mỉm cười nhìn cậu ta, giọng nói không cho phép chối từ: "Lên đây với chị!"
Nhìn biểu cảm của chị gái, mặc dù chị đang cười nhưng nụ cười không chạm đến mắt, cậu ta biết chị đang tức giận, vội đáp: "Vâng!"
Tống Văn Thao lo lắng đi theo sau chị gái, bước vào phòng của cô.
Tống Lan nghiêm mặt nói với cậu ta: "Đóng cửa lại!"
Tống Văn Thao ngoan ngoãn đóng cửa.
Rồi, cậu ta lại đứng trước mặt chị gái như biết mình phạm lỗi, làm ra vẻ ngoan ngoãn chờ bị mắng.
Tống Lan nhìn cậu em trai với vẻ mặt cố làm ra vẻ ngoan ngoãn, bực bội hỏi: "Em có biết vì sao chị gọi em lên đây không?"
Tống Văn Thao lắc đầu một cách vô tội: "Không biết! Chị có gì thì nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa."
Tống Lan lườm cậu ta một cái: "Được, chị nói thẳng đây. Chị hỏi em, người phụ nữ mà em nắm tay đi xem phim là ai? Tốt nhất em hãy thành thật khai báo, đừng ép chị phải cho người điều tra."
Nghe Tống Lan hỏi đến chuyện này, Tống Văn Thao lập tức bất mãn kêu lên: "Có phải là Tống Ngọc nói với chị không? Đúng là đứa phản bội nhỏ!"
Tống Lan nhướng mày, giọng nói nghiêm khắc: "Là Tống Ngọc nói thì sao? Con bé quan tâm đến em, thấy chuyện này không ổn mới kể với chị. Tống Văn Thao, có phải em đã quên hẳn chuyện xấu mà Tiểu Võ từng gặp trước đây rồi không?"
Thấy chị thực sự giận, nghĩ đến chuyện Tống Võ Lược suýt bị người khác gài bẫy trước đây, Tống Văn Thao vội vàng giải thích: "Chị, Tiểu Mi không phải loại người như vậy đâu. Cô ấy rất tốt, đối xử với em rất tử tế."
Tống Lan giơ tay ra hiệu ngừng lại: "Em không cần nói điều đó với chị. Trước tiên, nói cho chị biết cô ấy tên gì? Làm nghề gì? Hai người quen nhau thế nào? Sau đó đã làm những gì? Kể chi tiết cho chị nghe."