Nghe thấy chị hỏi nhiều như vậy, Tống Văn Thao không hài lòng, trừng mắt nhìn chị, nói: "Chị, chị đang xâm phạm quyền riêng tư của em. Em có quyền kết bạn mà!"
Đôi mắt Tống Lan nheo lại: "Ý em là chị không cần quản em nữa, đúng không?"
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo và sự giận dữ ngầm của chị, trong lòng Tống Văn Thao chợt dâng lên cảm giác sợ hãi.
Nhưng nghĩ đến vẻ dịu dàng, hiểu chuyện của Diệp Tiểu Mi, Tống Văn Thao vẫn cứng cỏi nói: "Chị, em đã lớn rồi, chuyện của em, em có thể tự quyết định. Chị để em tự làm chủ được không?"
Tống Lan bật cười vì tức giận: "Được lắm! Xem ra em nghĩ mình đã đủ lông đủ cánh, có thể tự bay, muốn tự quyết định đúng không? Được! Vậy từ bây giờ, tất cả mọi việc của em, chị sẽ không quan tâm nữa.
Tiền tiêu vặt của em, chị cũng sẽ cắt luôn, chị cũng sẽ dặn các em không được cho em vay tiền. Em muốn hẹn hò, muốn mời ai đó ăn uống thì tự kiếm tiền đi!"
Tống Văn Thao nhìn chị với vẻ kinh ngạc: "Chị, sao chị có thể làm vậy được?"
Nhìn dáng vẻ coi đó là điều đương nhiên của em trai, như thể việc cô không cho tiền là lỗi của cô, lòng Tống Lan chợt lạnh đi.
Chẳng lẽ trong lúc cô không hay biết, các em của cô đã trở thành những người chỉ biết nhìn vào tiền bạc hay sao?
Nếu như cô đã dốc hết sức mình để mang lại cuộc sống vật chất tốt đẹp như vậy, mà lại nuôi dạy ra một kẻ ăn chơi trác táng, thì Tống Lan thật sự phải đến trước mộ cha mẹ mà quỳ xuống tạ tội.
Tống Lan hít một hơi thật sâu: "Tống Văn Thao, em nghe cho kỹ đây.
Chị cung cấp cho em một cuộc sống vật chất đầy đủ không phải để em quên gốc, trở thành một kẻ ăn chơi trác táng.
Chị luôn muốn đào tạo em và các em khác trở thành những tinh hoa của xã hội, sau này có khả năng đóng góp cho xã hội, có thể tự lo cho bản thân và gia đình. Nhưng bây giờ, chị nhận ra mình đã sai rồi.
Chị đã giữ các em trong một môi trường an toàn, khiến các em trở thành những bông hoa trong nhà kính, không phân biệt được điều tốt và điều xấu. Chị phải tự xem xét lại bản thân."
Nói đến đây, Tống Lan nhìn vào gương mặt vừa bướng bỉnh vừa lo lắng của Tống Văn Thao, phẩy tay bảo cậu ta: "Được rồi, chị không còn gì để nói nữa. Em đi xuống đi!"
Tống Văn Thao nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp của cậu ta, lòng Tống Lan chợt dâng lên một cảm giác xót xa.
Có lẽ, việc cô nghĩ rằng mình đã làm điều tốt cho các em, thực chất lại không được họ nhìn nhận như vậy, thậm chí còn thấy đó là một sự ràng buộc và gánh nặng.
Có vẻ như cô cần thay đổi cách sống của họ, để họ hiểu rõ hơn về khó khăn của cuộc sống.
Tống Lan ổn định cảm xúc trong phòng, rồi mới bước xuống nhà tiếp tục trò chuyện như không có chuyện gì xảy ra.
Đến khi ăn tối xong, mọi người chuẩn bị về, Tống Lan lại nói chuyện với Tiểu Võ một lúc.
Cô dặn cậu ta chú ý đến biểu hiện hàng ngày của Tống Văn Thao, và nói mình sẽ cắt tiền tiêu vặt của anh hai, yêu cầu mọi người không được cho anh hai vay tiền.
Nếu Tống Văn Thao có tình trạng qua đêm không về, phải lập tức báo cho cô biết.
Mặc dù Tống Lan nói không quan tâm đến cậu ta nữa, nhưng không thể thực sự bỏ mặc được.
Tống Văn Thao ở độ tuổi này, đúng là thời kỳ nổi loạn.
Bị chị gái mắng, trong lòng cậu ta cảm thấy rất bất mãn.
Cậu ta nghĩ rằng chị mình quản quá nhiều, ngay cả việc cậu kết bạn cũng muốn can thiệp, chẳng lẽ sau này đến cả chuyện cưới ai, chị cũng sẽ can thiệp hay sao?
Thật là phiền phức!
Trong mắt cậu ta, Diệp Tiểu Mi, tuy chỉ tốt nghiệp trung học phổ thông, nhưng cô ta xinh đẹp, chăm chỉ, tốt bụng, hiểu chuyện, hiếu thảo với cha mẹ, và đối xử rất tốt với các em.
Cậu ta cảm thấy Tiểu Mi chắc chắn sẽ là một người vợ hiền, một người mẹ tốt.
DTV
Bản thân cậu ta cũng xuất thân từ hoàn cảnh khó khăn, nên không quan tâm đến điều kiện gia đình của Tiểu Mi. Cậu ta chỉ quan tâm đến con người cô ta.
Cậu ta thấy cô ta tốt, thế là đủ.