Cậy vào sự cứu tế của thôn? Chuyện đó là không thể. Thôn còn phải nuôi một đám thanh niên trí thức xuống nông thôn chưa lập gia đình, đâu ra mà có dư lương thực.
"Cái lũ cướp đoạt trời đánh các ngươi!!!
Bà Từ ở cửa nhà chính lăn lộn ăn vạ, hễ ai chạy ra là bà ta lại lao tới, tóm lấy hai chân người đó.
Ông Trưởng thôn nhanh chóng chạy vào nhà chính, vừa chạy vừa la lớn: “Diệp Đại Hãn, các người đừng cướp lương thực, để lại một ít, để lại cho họ một ít!!!”
Từ Đại Đầu và mọi người tụm lại, nhìn nhau.
“Anh Đại Đầu, bây giờ làm sao đây? Chúng ta không thể cứ trơ mắt nhìn người họ Diệp cướp sạch nhà chú Từ được chứ?”
Từ Đại Đầu nhíu mày, nói: “Diệp Cẩu Tử c.h.ế.t rồi, nếu không cho Đại Hãn thúc trút giận một chút, e là sẽ xảy ra chuyện lớn thật. Chúng ta cũng xông lên, cố gắng cướp ít lương thực, lát nữa sẽ trả lại cho chú Từ.”
“Lên lên lên!”
Theo đó, người họ Từ cũng xông vào nhà chính, cảnh tượng càng hỗn loạn hơn.
Mày cướp ấm đun nước nóng sao?
Vậy thì tao cũng cướp!
Mày dám giật đồ trong tay tao, coi tao có đánh mày không!
Cứ thế, người họ Diệp và người họ Từ lại đánh nhau ngay trong nhà chính.
Từ Mặc trong lòng vui vẻ, anh thật sự không ngờ, mọi chuyện lại biến thành thế này.
Trong sân, ngoài Từ Mặc không nhúc nhích ra, còn có Từ An và vợ anh ta là Tiểu Thúy, cả hai đứng sững tại chỗ, như thể bị đóng băng.
Từ An nhìn cảnh đánh đ.ấ.m trong nhà chính, môi anh ta run rẩy: “Chia nhà rồi, tôi và Hắc Tử đều đã chia nhà rồi. Chuyện của nó, liên quan gì đến tôi chứ…”
Cùng lúc đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe thấy tiếng đánh nhau, vợ điên tay cầm một chiếc đũa vót nhọn, trên đó xiên một miếng thịt hươu, lấp ló bước ra khỏi căn nhà đất sét.
Từ Mặc quay đầu nhìn vợ điên đang đi tới trước mặt mình, mỉm cười, đưa tay ấn vào sau gáy cô ta, nói: “Đừng nhìn nữa, về đi!”
Nói đoạn, Từ Mặc ấn đầu vợ điên, đẩy cô ta đi về phía căn nhà đất sét.
Trở lại căn nhà đất sét, Từ Mặc cầm một chiếc đũa vót nhọn, xiên một miếng thịt hươu từ trong nồi sắt, nhai ngấu nghiến.
Dần dần, tiếng ồn ào bên ngoài biến mất.
Từ Đại Đầu mặt mày bầm tím đẩy cửa căn nhà đất sét, trên mặt nở nụ cười ngượng nghịu, nhìn hai người đang ngồi quanh nồi sắt, ăn ngấu nghiến “khặc khặc”, nói: “Hắc Tử, chăn bông mày có cần không?”
Vừa nói, Từ Đại Đầu bước vào căn nhà đất sét, trên vai còn vác một chiếc chăn bông, nói: “Cái chăn này, không phải cướp từ nhà mày đâu, là chú Khuê bố của Nhị Thiết, nhờ tao đưa cho mày đó, nói là cảm ơn mày đã cứu Nhị Thiết.”
“Cần cần cần!”
Từ Mặc ăn đến miệng đầy dầu mỡ lên tiếng, trong tay vẫn còn nắm một khúc xương, chỉ vào cái bàn nhỏ bên cạnh, nói: “Mày cứ để lên bàn đi.”
Diệu Diệu Thần Kỳ
“Được!”
Từ Đại Đầu nuốt nước bọt, tuy lần này họ ‘săn’ được bảy con sói tuyết về, nhưng thịt sói làm sao ngon bằng thịt hươu được.
Từ Mặc đương nhiên không có ý định mời Từ Đại Đầu ăn cơm, anh cười hỏi: “Anh Đại Đầu, anh còn chuyện gì nữa không?”
“Không, không còn nữa!” Từ Đại Đầu có chút ngượng ngùng đưa tay gãi đầu, nói: “À mà Hắc Tử, mấy anh em tụi tao, muốn mời mày sau này cùng vào núi săn bắn, mày thấy thế nào?”
Từ Mặc nuốt miếng thịt hươu trong miệng, suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: “Anh Đại Đầu, chuyện này, thôi đi.”
Từ Mặc biết, làm ‘sói đơn độc’ sẽ không có kết cục tốt đẹp, anh cũng muốn tụ tập lại. Thế nhưng, Từ Mặc cảm thấy, từ tình hình hiện tại mà nói, vẫn là tự mình hành động thì thỏa đáng hơn.
Thứ nhất, mình cần thịt để bồi bổ cơ thể, người đông thì thịt chia được ít.
Hơn nữa, Từ Mặc có chút coi thường Từ Đại Đầu và bọn họ. Bị bầy sói bao vây mà còn không biết ‘tay mơ’ như vậy, vào núi săn cái gì? Là đi nộp mạng thì có!