Nghe Từ Mặc không đồng ý, Từ Đại Đầu cũng không ép buộc. Trong mắt anh ta, sở dĩ Từ Mặc có thể đánh c.h.ế.t sói đầu đàn, chắc chắn là do may mắn mà thôi. Mọi người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Từ Mặc có tài cán gì, lẽ nào họ lại không biết?
Còn về cách Từ Mặc cứu người, cũng chẳng có gì là hiếm lạ, mọi người đều hiểu, chỉ là lúc đó tình hình khẩn cấp, ai nấy đều không kịp phản ứng mà thôi.
Sở dĩ Từ Đại Đầu mời Từ Mặc, nói thật, là mang ý nghĩ kéo Từ Mặc một tay. Dù sao, bây giờ tuyết lớn phong tỏa núi rừng, muốn vào núi săn bắn, nếu chỉ dựa vào cá nhân, cũng không đơn giản như vậy. Người ta nói đông người thì sức mạnh lớn mà.
Lùi một vạn bước mà nói, trước đó, họ bị bầy sói bao vây là đúng. Nhưng dù không có Từ Mặc giúp đỡ, dù chắc chắn sẽ có thương vong, nhưng cũng không thể toàn quân bị tiêu diệt. Đó chính là lợi ích của việc đông người. Nếu Từ Mặc một mình bị bầy sói bao vây, thì chắc chắn phải chết.
“Hắc Tử, nếu mày đổi ý, nhớ tìm tao nha, vậy tao đi trước đây!”
Nhìn hai vợ chồng Từ Mặc ăn ngấu nghiến, Từ Đại Đầu cũng hơi chịu không nổi nữa rồi, quyết định về nhà nấu ít thịt sói ăn thử.
“Được!” Từ Mặc miệng đầy hứa hẹn.
Ăn uống no say, Từ Mặc dùng tuyết lạnh lau tay, dùng những tấm ván gỗ tháo từ căn nhà phụ, bắt đầu đóng giường.
Vợ điên chỉ hơi điên khùng một chút, chứ không phải ngu ngốc, thấy Từ Mặc bận rộn tới lui, cô ta liền im lặng tiến lên giúp đỡ.
Bên kia, trong căn nhà lớn, Từ An nhìn cảnh hoang tàn đổ nát, thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt. May mà nhóm người Từ Đại Đầu đã ra mặt, cướp lại được không ít lương thực và vật dụng sinh hoạt, nếu không, quả thật có thể tả bằng bốn bức tường trống trơn.
Bà Từ ngồi dưới đất, khóc than trời đất.
Ông Từ bực bội, hút thuốc lào.
Tiểu Thúy bụng mang dạ chửa, tìm một vòng cũng không thấy cái ghế nào, mặt mày ủ rũ, nhìn về phía Từ An.
Diệu Diệu Thần Kỳ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhìn cái gì mà nhìn, cả ngày chỉ biết nhìn!” Đối mặt với ánh mắt của Tiểu Thúy, Từ An vô cớ bốc hỏa, giận dỗi đi ra cửa, ngồi xuống ngưỡng cửa.
Một lúc sau, ông Từ đứng dậy, đá đá Từ An đang ngồi trên ngưỡng cửa, nói: “Mày theo tao đến nhà Đại Hãn một chuyến, chuyện này, không thể cứ thế cho qua được!”
Từ An là kiểu người chỉ mạnh mồm ở trong nhà, vừa nghe ông Từ bảo mình đi nhà Đại Hãn, có chút nhát gan, nói: “Bố ơi, chuyện này, hay là thôi đi?”
“Thôi? Thôi thế nào? Giường chiếu và chăn bông của chúng ta đều bị bọn chúng lấy đi hết rồi, chẳng lẽ, chúng ta cứ chịu lạnh mãi sao?”
Trong lòng ông Từ cũng có một sự lì lợm, chăn màn gì đó, nếu không lấy lại được, ông ta sẽ bám riết nhà Đại Hãn không chịu về.
Vì uy nghiêm của ông Từ ngày thường, Từ An vừa không muốn, lại không dám nói nhiều, miễn cưỡng đứng dậy, theo ông Từ, đi ra ngoài sân.
Bà Từ cũng mệt mỏi vì vật lộn, chạy vào nhà trong, ôm một bó tranh, trải thẳng xuống sàn phòng khách để ngủ. Cũng may là trong lò sưởi vẫn luôn có lửa, vì quá nóng nên không bị người ta cướp đi.
Tiểu Thúy mặt đầy tủi thân, vật lộn gần cả buổi, cô ta cũng đói rồi. Nhưng trong tình huống hiện tại, cô ta cũng không dám mở miệng, bĩu môi nhỏ, suy nghĩ không biết có nên về nhà mẹ đẻ tạm bợ một bữa không. Vấn đề là, nếu thật sự về nhà mẹ đẻ, thì đó là làm mất mặt nhà chồng, đến lúc đó Từ An chắc chắn sẽ đánh cô ta.
Trong căn nhà đất sét.
Từ Mặc dùng ván gỗ đóng một chiếc giường đơn giản, trải chăn bông cũ lên trên, trông cũng khá tươm tất.
Rửa sạch nồi sắt, đun một nồi nước, Từ Mặc nhìn vợ điên, cười nói: “Vi Vi, lại đây, anh rửa mặt cho em!”
Vợ điên nghiêng đầu, khuôn mặt bị mái tóc rối bù che khuất.
Thấy vợ điên dáng vẻ như vậy, Từ Mặc cười lắc đầu, cầm lấy khăn mặt, nhúng vào nước nóng, vắt khô, rồi đi về phía cô ta.
Khuôn mặt của vợ điên, thật sự rất bẩn. Nhờn dính thì khỏi phải nói rồi…