Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 100



Một đêm lặng yên không tiếng động trôi qua.

Thời tiết ngày càng nóng bức, trời cũng sáng nhanh hơn thường lệ.

Vân Sơ rửa mặt xong, vừa định bước ra ngoài, đã nghe thấy tiếng Thính Phong đang trò chuyện bên ngoài.

Gà Mái Leo Núi

“Xem ra việc bò lên giường đã trở thành thói quen thuần thục của kẻ nào đó rồi chăng?” Thính Phong đứng trong sân, nhìn Thính Vũ đang tới thỉnh an, ánh mắt tràn đầy châm chọc: “Vũ di nương của chúng ta lại sắp mang thêm cốt nhục cho Tạ phủ rồi. Chúc mừng trước vậy!”

Đào di nương khẽ vuốt cái bụng lớn của mình, cười trào phúng: “Vũ di nương quả là có thủ đoạn phi phàm, Tạ gia trải qua bao nhiêu chuyện như vậy mà vẫn có thể mời đại nhân tới viện mình, quả khiến kẻ khác phải bội phục vô cùng.”

Thính Vũ cúi đầu nói: “Thân là di nương, vốn dĩ phải hầu hạ đại nhân, đây là bổn phận mà thiếp thân không dám lơ là.”

Nàng ta chỉ giữ đại nhân lại một đêm, thế mà sáng nay, khi rời khỏi giường, đám nha hoàn bà tử đã không một ai dám bày tỏ thái độ khinh thường với nàng ta.

Đây là Tạ gia, chung quy vẫn do Tạ gia định đoạt. Chỉ cần nàng ta nắm chắc được trái tim đại nhân, ắt hẳn cuộc sống của nàng ta và Doãn ca nhi ở Tạ phủ sẽ không quá đỗi khổ sở.

Đúng lúc này, Vân Sơ bước ra, nhàn nhạt cất lời: “Chư vị đều đứng trong sân làm gì vậy? Mời vào trong ngồi đi.”

Mọi người đã tề tựu đông đủ, lục tục tìm chỗ an tọa trong thiên thính.

“Mấy ngày nữa là sinh thần của thái thái rồi.” Vân Sơ bèn đi thẳng vào chuyện chính: “Ta triệu tập chư vị đến đây để hỏi han ý kiến, xem nên tổ chức sinh thần cho thái thái như thế nào cho phải?”

Lão thái thái vẫn còn tại thế, nên bất kỳ dịp sinh thần nào trong Tạ gia đều chỉ có người nhà cùng tham gia náo nhiệt mà thôi. Về phần cụ thể nên tổ chức ra sao, chi tiết ấy cần phải bàn luận kỹ lưỡng thêm.

Chư vị di nương lần lượt nêu ra ý kiến của mình.

Vân Sơ khẽ cười, nói: “Phinh tỷ nhi, sinh thần của thái thái lần này ta sẽ giao phó cho con lo liệu. Ta cũng đặc biệt cho Thính Sương đến giúp đỡ con. Con thấy thế nào?”

Tạ Phinh cảm động đến rơi lệ: “Hài nhi xin cảm tạ mẫu thân đã ban cho cơ hội này. Hài nhi nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của mẫu thân!”

“Con cũng đừng quá mang nặng tâm lý.” Vân Sơ ôn tồn mở miệng: “Lần này chỉ có người nhà ta cùng nhau sum họp, dù có xảy ra chút sai sót cũng không đáng ngại.”

Đang lúc trò chuyện, chợt thấy Tạ Cảnh Ngọc từ ngoài cửa bước vào.

Sắc mặt hắn ta có chút sa sầm khó coi, lạnh lùng cất lời: “Các ngươi lui xuống hết đi.”

Chư vị di nương khẽ giật mình kinh ngạc. Đại nhân hiếm khi lộ ra thái độ như vậy, huống hồ lại càng không thể cư xử khiếm nhã trước mặt phu nhân. Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Chỉ có Thính Vũ biết, hẳn là đại nhân đã tra ra bằng chứng phu nhân muốn nhận hài tử Vân gia làm đích tử nên mới đến chất vấn nàng.

Mong rằng phu nhân sẽ không trách cứ nàng, nàng cũng chỉ vì muốn cho Doãn ca nhi một vị trí nhỏ nhoi tại Tạ phủ... Thân là mẫu thân, làm chuyện gì cũng phải suy tính cho cốt nhục của mình, điều này e rằng phu nhân vĩnh viễn sẽ không thấu rõ nỗi lòng này...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chúng nhân trong phòng đồng loạt cáo lui, Thính Sương nhẹ nhàng khép cửa lại.

Vân Sơ nhíu mày: “Phu quân định làm gì?”

“Thời gian này nàng thường xuyên về Vân gia, có phải có điều gì khuất tất giấu diếm ta chăng?” Tạ Cảnh Ngọc lạnh giọng hỏi.

Vân Sơ cũng lạnh lùng đáp: “Phu quân có lời cứ nói thẳng.”

“Có phải nàng muốn nhận một hài tử Vân gia về làm đích tử không?” Tạ Cảnh Ngọc không chút vòng vo hỏi thẳng: “Ta đã cho người dò hỏi, chi thứ của Vân gia có một hài tử ba tuổi, vài hôm trước cũng vừa ghé tới Vân gia, hài tử nàng muốn nhận, phải chăng chính là đứa trẻ đó?”

Vân Sơ không giấu nổi vẻ khó tin: “Phu quân, chàng hồ đồ rồi! Tạ gia có nhiều hài tử đến thế, cớ sao ta phải nhận hài tử Vân gia?”

Thần sắc nàng không giống đang giả bộ, Tạ Cảnh Ngọc ngẩn người, lẽ nào hắn đã tra xét sai lầm?

Thính Vũ vừa mới về tới viện của mình thì Thính Sương cũng đã theo đến nơi: “Vũ di nương, đại nhân cho triệu ngài một chuyến.”

Thính Vũ xiết chặt bàn tay, chẳng phải đại nhân đã nói sẽ không khiến nàng và phu nhân sinh lòng xa cách hay sao, nay lại gọi nàng đến, ắt hẳn phu nhân sẽ biết là nàng đã mật báo.

Sau này nàng phải đối diện với phu nhân ra sao đây?

“Tam thiếu gia đừng đi theo.” Thính Sương mở lời: “Vũ di nương, mời.”

Thính Vũ đành buông tay nhi tử, giao cho nhũ mẫu trông nom rồi theo Thính Sương đến Sinh Cư.

Vừa bước vào bên trong, nàng đã cảm nhận được điều khác lạ. Bước lên thềm đá, đến trước cửa thiên thính, nàng thấy Vân Sơ và Tạ Cảnh Ngọc ngự tại chủ vị, một trái một phải, thong dong dùng trà.

Trong lòng nàng đột nhiên chột dạ.

“Vũ di nương, ngươi có biết ta gọi ngươi đến làm gì không?” Vân Sơ buông chén trà, lạnh lùng nói: “Ngươi tự mình bẩm bày, hay để ta thay lời?”

Thính Vũ cúi đầu, nghiến răng đáp lời: “Thiếp thân chẳng rõ phu nhân muốn thiếp thân thuật lại điều gì.”

“Vũ di nương, lúc trước ngươi qua mặt ta, trèo lên giường đại nhân, ta nghĩ ngươi ái mộ đấng phu quân mà nôn nóng hành động đường đột như vậy. Niệm tình ngươi hầu hạ nhiều năm, ta chưa từng nặng lời trách cứ nửa câu.” Ánh mắt Vân Sơ ngập tràn thất vọng: “Ta quả thật không hiểu vì lẽ gì ngươi lại muốn ly gián tình cảm phu thê giữa ta và đại nhân.”

Thính Vũ vội vàng cất lời biện bạch: “Thiếp thân không hề...”

“Chẳng lẽ ngươi không nói với đại nhân ta định nhận hài tử Vân gia về Tạ phủ nuôi dưỡng sao?” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Có phải ngươi đã nói như vậy với đại nhân không!”

Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của nàng khiến Thính Vũ chẳng thể chống đỡ nổi.

Nàng biết bây giờ không thể phủ nhận, chỉ có thể nghiến răng đáp lời: “Phu nhân, thiếp thân cho rằng chuyện hệ trọng nhường này phải bẩm báo đại nhân biết tỏ tường. Thiếp thân thực lòng xin lỗi phu nhân, thiếp thân không nên có hành động phản bội ngài, mong phu nhân giáng tội.”

Nàng lập tức quỳ sụp xuống đất.