Vân Sơ cười khẽ: “Ta cứ ngỡ ngươi thông minh, không ngờ ngươi lại ngốc nghếch đến thế. Vân gia là danh gia vọng tộc bậc nào, Tạ gia là dòng dõi gì? Ngươi cảm thấy có hài tử nào của chi thứ Vân gia sẽ cam tâm đổi họ làm hài tử Tạ gia sao? Chuyện này vốn dĩ chẳng thể xảy ra, sao ngươi lại khăng khăng bẩm báo với đại nhân như vậy, càng nực cười hơn khi phu quân người lại tin tưởng.”
Ánh mắt Tạ Cảnh Ngọc trầm xuống.
Đều nói dưới bóng đại thụ luôn được hưởng mát, chi thứ Vân gia càng thấm nhuần đạo lý này. Chỉ cần bọn họ chẳng phải kẻ điên rồ thì sẽ không để nam đinh trong tộc đến Tạ gia làm con thừa tự.
Sao y lại tin lời lẽ không căn cứ của Thính Vũ chứ.
Y nâng chân đạp vào vai Thính Vũ.
Thính Vũ lảo đảo suýt ngã, nàng kinh ngạc nhìn Tạ Cảnh Ngọc, nam nhân đêm qua còn nhu hòa đến vậy, lúc này lại ra tay đánh đập nàng.
Nàng quỳ rạp dưới đất, nức nở van nài: “Đại nhân, là phu nhân chính miệng nói với thiếp, thiếp thân nào dám nói sai lời? Doãn ca nhi quả thực từng thấy một nam hài tử trong viện của phu nhân. Đại nhân có thể không tin thiếp thân, song hãy cho gọi Doãn ca nhi tới hỏi, hẳn là sẽ rõ, Doãn ca nhi tuyệt nhiên sẽ không nói dối.”
Vân Sơ lạnh lùng nói: “Ngươi ly gián tình cảm vợ chồng ta, ta có thể bỏ qua, nhưng ngươi chớ nên dạy Doãn ca nhi nói dối. Doãn ca nhi mới chỉ lên bốn, còn nhỏ mà đã bị ngươi dạy hư đến vậy, sau này lớn lên liệu sẽ trở thành hạng người gì? E rằng sẽ đi vào vết xe đổ của Duy ca nhi mất thôi, thật khiến ta không dám nghĩ tới.”
“Thiếp thân nào dám dạy Doãn ca nhi nói dối!” Lần đầu tiên Thính Vũ cảm thấy vô cùng bất lực, nàng cất cao giọng biện minh: “Đại nhân, thiếp thân thực sự không hề, thiếp thân bị oan khuất…”
Nàng đã nhận ra đây chỉ là một cái bẫy.
Phu nhân cố ý nói cho nàng ta ý định nhận nuôi hài tử chi thứ Vân gia, để nàng ta tới chỗ đại nhân mật báo, cố tình bày ra màn kịch này.
Còn nàng ta không chút phòng bị sa vào bẫy của phu nhân, đến cả đường biện giải cũng không còn.
“Thôi đủ rồi!” Tạ Cảnh Ngọc giận dữ quát: “Lúc trước ngươi có thể phản chủ mà bò lên giường ta, giờ làm ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ lùng. Phu nhân, nàng xem nên xử trí nàng ta ra sao?”
Vân Sơ lắc đầu: “Nếu xử nhẹ, nàng ta khó lòng ghi nhớ; nếu xử nặng, e rằng nàng ta sẽ ghi hận ta suốt đời. Phu quân cứ việc quyết định đi thôi.”
Đôi mắt tràn ngập thất vọng của nàng hướng về phía Thính Vũ.
Nể tình nghĩa lớn lên cùng nhau từ thuở bé, nàng đã ban cho cơ hội mà Thính Vũ chẳng biết trân trọng, lại nhanh chóng phản bội nàng đến vậy.
“Ngươi phá hoại tình cảm vợ chồng ta, rõ ràng là mang tâm tư bất chính, vậy phạt ngươi bổng lộc nửa năm, chép Bách Biến Phật Kinh, tự răn mình thật kỹ.” Tạ Cảnh Ngọc gằn từng tiếng một: “Phẩm hạnh của ngươi ra nông nỗi này, không hợp để nuôi dạy Doãn ca nhi. Doãn ca nhi vốn được nuôi dưới danh nghĩa phu nhân, sau này cứ đến Sanh Cư ở hẳn, làm phiền phu nhân quản giáo thay.”
Lời y vừa thốt ra như sấm sét giáng xuống đầu Thính Vũ.
Dẫu cho những hài tử trong phủ đều được nuôi dưới danh nghĩa phu nhân, nhưng trên thực tế vẫn do thân mẫu của chúng tự tay nuôi dưỡng.
Chỉ có lúc Doãn ca nhi vừa chào đời, phu nhân mất đi hài tử của chính mình nên mới tự tay chăm sóc Doãn ca nhi một thời gian ngắn, song về sau, nhi tử vẫn do nàng ta đích thân nuôi dạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giờ đây, ý của đại nhân là muốn chia cắt nàng và Doãn ca nhi, rằng nàng chẳng còn tư cách dưỡng dục Doãn ca nhi nữa…
“Đại nhân, thiếp thân quả thực chưa hề làm hư Doãn ca nhi, xin đại nhân thu hồi mệnh lệnh!” Thính Vũ vô cùng luống cuống nhưng Tạ Cảnh Ngọc không hề lay động. Nàng ta vội vã lê bước đến trước mặt Vân Sơ, quỳ rạp xuống: “Phu nhân, thiếp thân không nên phản bội phu nhân, thiếp thân biết sai rồi, xin phu nhân khuyên bảo đại nhân thu hồi mệnh lệnh. Doãn ca nhi còn nhỏ dại, quen được thiếp thân chăm sóc, e rằng khó lòng rời xa thiếp thân…”
Vân Sơ cúi đầu nhấp trà, suốt quá trình nàng vẫn bình thản, chẳng mảy may động lòng.
“Người đâu, đưa Vũ di nương về!” Tạ Cảnh Ngọc lạnh giọng ra lệnh: “Mang tam thiếu gia tới Sanh Cư.”
Gà Mái Leo Núi
Hạ nhân bên dưới tức khắc tuân lệnh thi hành.
Sau khi Thính Vũ bị kéo ra ngoài, Vân Sơ mới quay đầu lên tiếng: “Phu quân, bình thường thiếp thân phải xử lý rất nhiều công việc, quả thực không có thời gian để dạy dỗ Doãn ca nhi. Hay là thế này đi, trong phủ hiện chỉ còn Hạ di nương chưa có con cái, cả ngày nàng ta rảnh rỗi không có việc gì làm, khó tránh khỏi việc suy tư vẩn vơ. Chi bằng giao Doãn ca nhi cho Hạ di nương quản giáo, phu quân thấy thế nào?”
Tạ Cảnh Ngọc trầm ngâm suy xét.
Tuy Hạ thị có nhiều thói xấu nhưng không thể phủ nhận An ca nhi ưu tú như thế cũng có một phần công lao của Hạ thị.
Mấy ngày gần đây Hạ thị liên tục nhắc đến chuyện muốn tới thôn trang thăm nom Duy ca nhi, quả thực nên tìm cho Hạ thị một chút việc để làm, tránh để xảy ra những chuyện không hay.
Nghĩ đoạn, Tạ Cảnh Ngọc gật đầu: “Vậy cứ y lời phu nhân mà làm.”
Vân Sơ mỉm cười.
Một Hạ thị, một Thính Vũ, để hai người này đấu đá lẫn nhau, nàng có thể an nhàn được một khoảng thời gian.
Sau giờ Ngọ thiện, Vân Sơ chuẩn bị đến Vân gia.
Nghe nói nàng sắp cùng Lâm thị tiến cung, trong lòng Tạ Cảnh Ngọc dấy lên một niềm khao khát.
Nếu Tạ gia cũng có nữ tử vào cung làm phi tần thì tốt biết mấy. Có người bên gối Hoàng thượng thưa thỉnh, có nữ nhân Tạ gia ra sức giúp đỡ thì Tạ gia đâu đến nỗi suy tàn như vậy.
Nhưng Hoàng thượng đã xấp xỉ ngũ tuần, mà Phinh tỷ nhi mới cập kê mười ba, e rằng lúc này chưa thể.
Vừa nhìn biểu cảm của Tạ Cảnh Ngọc, Vân Sơ đã đoán được tâm tư hắn.
Đời trước, sau khi tứ hoàng tử gặp biến cố, Tạ Phinh lập tức từ bỏ ý niệm trở thành tứ hoàng tử phi, còn tiến cung trở thành thị thiếp bên cạnh Hoàng thượng.
Một thiếu nữ mà lại có tâm cơ sâu sắc như vậy khiến nàng khó lòng tin được, chắc chắn có Tạ Cảnh Ngọc châm ngòi kích động ở giữa, nói không chừng còn có Tạ Thế An mưu tính sắp đặt.
Thân là tướng tài mà lại đưa nữ nhi còn ở độ trăng tròn vào cung làm phi tử cho Hoàng thượng đã hơn ngũ tuần, người Tạ gia có thể làm ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ lẫm.