Sau giờ Ngọ, xe ngựa Vân gia dừng trước cửa cung môn.
Vân Sơ theo Lâm thị xuống xe ngựa, xuất trình lệnh bài. Một tiểu thái giám dẫn hai người vào trong qua một cửa hông của hoàng thành.
Đi qua những dãy hành lang dài hun hút, lúc này mới tới được hậu cung. Phải đến thỉnh an Hoàng Hậu nương nương trước, sau đó mới được tới chỗ của Vân phi.
Hai người tới Khôn Ninh Cung. Cung điện nguy nga tráng lệ, thái giám cùng cung nữ tấp nập qua lại. Hai người đứng trước đại điện một lúc thì có một ma ma bước ra dẫn cả hai vào trong.
“Thần phụ và tiểu nữ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Lâm thị và Vân Sơ cung kính hành lễ.
Hoàng hậu tuy đã gần ngũ tuần song nhan sắc vẫn hồng hào tươi trẻ, trông đoan trang hiền hậu. Nàng mỉm cười cho mẫu tử họ đứng dậy rồi ban tọa.
“Gần đây trong cung nhàn rỗi, đã lâu không gặp Vân phu nhân.” Hoàng hậu cười nói: “Vân phu nhân nên thường xuyên tới Khôn Ninh Cung thăm viếng.”
Lâm thị khẩn trương đáp lời: “Thần phụ sợ tới nhiều sẽ quấy rầy Thánh giá. Vừa lúc thần phụ có việc muốn thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương giúp đỡ. Tiểu nữ Sơ nhi bốn năm trước sinh non, thân thể vẫn không được khỏe mạnh như xưa, nhiều năm qua vẫn chưa có mụn con nào. Nghe nói có một vị thần y đang chữa bệnh cho Hoàng hậu nương nương, không biết có thể xin vị thần y này chẩn mạch cho tiểu nữ chăng?”
Gà Mái Leo Núi
Hoàng hậu cũng đã biết việc này từ lâu, ánh mắt trìu mến dừng trên người Vân Sơ: “Trời đất quả có mắt, tuổi còn trẻ như vậy mà lại chưa có mụn con, e rằng mai sau không nơi nương tựa. Vân phu nhân cứ yên tâm, việc này bổn cung đã khắc ghi trong lòng, sẽ mau chóng sắp đặt.”
Lâm thị vui mừng khôn xiết: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã ân điển.”
Hoàng hậu hiểu rõ hai người họ vào cung chủ yếu là để diện kiến Vân phi, bèn chỉ trò chuyện vài câu rồi cho hai người tới Vân phi cung.
Vân phi là một trong Tứ phi, lại hạ sinh Bát hoàng tử nên nơi ở của nàng cũng không tồi tệ, có đông đảo cung nhân hầu hạ.
“Bái kiến Vân phi nương nương.”
Lâm thị và Vân Sơ đồng loạt hành lễ với Vân phi.
Vân phi biết đây là lễ nghĩa nên cũng không ngăn cản, nàng sai các cung nhân xung quanh lui xuống rồi mới đỡ hai người đứng dậy.
“Đại tẩu, Sơ tỷ nhi, mời ngồi.” Vân phi thở dài: “Mấy độ nay Hoàng thượng lại muốn nạp thiếp, Hoàng hậu vẫn đang can gián, khiến cả hậu cung thật không yên bình.”
Lâm thị kinh ngạc nói: “Muốn nạp tiểu cung nữ đang được sủng ái kia ư?”
Vân Sơ hoàn toàn chẳng lấy gì làm kinh ngạc.
Một năm trước khi nàng tạ thế, lúc đó Hoàng thượng đã hơn sáu mươi nhưng vẫn không ngừng nạp thêm giai nhân nhằm phong phú hậu cung.
Tâm trí Hoàng thượng đều dồn hết nơi hậu cung khiến triều chính càng thêm rối ren, cũng chẳng biết ngôi vị cửu ngũ chí tôn cuối cùng sẽ thuộc về tay ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thái tử an tọa vững vàng nơi Đông Cung, Nhị hoàng tử Cung Hi Vương tài cao bát đẩu, Tam hoàng tử Bình Tây Vương tay nắm binh quyền, Tứ hoàng tử cũng sẽ sớm được phong vương.” Lâm thị mở miệng nói: “Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử cũng dần trưởng thành, cuộc tranh đoạt trong cung đã sắp hiển lộ rõ ràng. Ý của phụ thân là muốn Bát hoàng tử giữ thái độ trung lập, không được can dự vào những thị phi chốn hoàng cung.”
Vân phi khẽ gật đầu: “Ta đã biết điều này.”
Vân Sơ nhẹ nhàng cất lời: “Cô cô, sau này Bát hoàng tử được phong vương, chi bằng thỉnh cầu được ban đất phong. Bấy giờ mới được xem là hoàn toàn thoát ly vòng xoáy tranh đoạt.”
Đời trước, cô cô và Bát hoàng tử chưa từng tham dự vào cuộc chiến giành đoạt ngôi vị, nhưng cuối cùng không rõ Bát hoàng tử bị kẻ gian nào hãm hại, c.h.ế.t oan ở trường săn. Cô cô cũng bại dưới tay Tạ Phinh...
Chỉ cần Bát hoàng tử còn mang họ Sở thì sẽ không thể thoát khỏi vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi này.
Nếu đã không thể tranh đoạt thì chi bằng rời xa chốn kinh kỳ một phen, mãi mãi không trở về kinh thành, ít nhất còn giữ được tính mạng này.
Vân phi không khỏi cười khẽ: “Sơ nhi đã trưởng thành rồi, cũng biết hiến kế cho cô cô. Chẳng qua đất phong Hoàng thượng ban cho đều ở Tây Bắc Nam Cương, đường xá xa xôi, ta không đành lòng để lão bát phải chịu khổ. Ở bên cạnh, ta còn có thể che chở cho nó một hai phần.”
Vân Sơ nghe vậy, đành im lặng.
Nàng còn non nớt, lời nói chưa đủ trọng lượng, cô cô tất nhiên sẽ chẳng nghe theo.
Dẫu sao cũng còn sớm, cứ từ từ khuyên nhủ, đến một ngày nào đó cô cô sẽ thấu lẽ thôi.
Vân Sơ và Lâm thị ở trong cung chưa đầy một canh giờ đã cáo từ xuất cung. Ngồi trên xe ngựa, ngẩng đầu nhìn bức tường cung cao vợi vợi, nàng không khỏi thở dài một tiếng.
Cả một đời cô cô đã bị giam hãm nơi thâm cung này, mười bốn tuổi vào cung, cuối cùng vĩnh viễn không thể thoát ly.
Vân phi ban thưởng cho Vân Sơ mấy chậu hoa quý trong cung, khi về đến Tạ gia, Vân Sơ chia số hoa đó cho hai tỷ muội là Tạ Phinh và Tạ Nhàn.
“Phu nhân, Vũ di nương vừa gây náo loạn.” Thính Tuyết vội vã đến bẩm báo tình hình: “Nàng ta biết tam thiếu gia bị đưa đến cho Hạ di nương nuôi dưỡng, căn bản không thể tiếp nhận, lập tức chạy đến viện Hạ di nương đòi lại con. Hai người tranh cãi đến mức tam thiếu gia sợ hãi khóc òa. Phu nhân không có nhà, họ đã làm ầm ĩ đến chỗ của lão thái thái rồi.”
Vân Sơ bật cười lạnh.
Tạ Thế Doãn bị đưa tới chỗ của Hạ di nương, Vũ di nương đã không mấy tình nguyện.
Lúc trước Hạ thị suýt nữa khiến Đào di nương sảy thai, sao Vũ di nương cam lòng để hài tử của mình rơi vào tay Hạ thị? Chắc chắn sẽ làm ra một phen ầm ĩ.
Còn Hạ thị có cố ý khắt khe Doãn ca nhi hay không, đã chẳng phải chuyện khiến Vân Sơ bận tâm nữa.
“Lão thái thái biết chuyện này đã được phu nhân và đại nhân đồng thuận nên đã mắng Vũ di nương một trận, cũng chẳng hỏi han thêm.” Thính Tuyết tiếp tục bẩm: “Vừa nãy Vũ di nương còn tới Sanh Cư một chuyến, nhưng bị Thính Phong quát đuổi đi rồi. Phu nhân có muốn gặp Vũ di nương không?”
Vân Sơ rũ môi: “Nàng ta tự mình gây nên, hậu quả này nàng ta phải gánh chịu.”
Sáng hôm sau, Tạ Phinh đến bàn bạc với Vân Sơ chuyện mừng thọ Nguyên thị. Tạ gia không quá đông đúc nhân khẩu, chỉ cần chuẩn bị hai bàn tiệc, sắp xếp tiệc trà sau bữa yến, người trong nhà cùng nhau phẩm trà, đánh cờ, trò chuyện là được.